Đại La Thiên Tôn

Quyển 5 - Chương 91: Phệ Huyết Châu (Thượng)



Khoảng khắc Trịnh Thần Không bức tốc né sang một bên, từ phía sau lưng hắn, một luồng sáng phá không bay tới, tốc độ cực nhanh, chỉ sợ Trịnh Thần Không chậm thêm một hơi thở, có lẽ hắn sẽ bị hủy diệt bởi luồng sát khí cực đại kia. 

Nhìn kỹ lại, chính giữa quang mang là một thanh kiếm lớn màu đen, xung quanh có chín đầu long ảnh, bọc ngoài cùng là một ngọn lửa màu xanh, uy lực thông thiên, thiếu điều muốn phá vỡ cả mảnh không gian này. Nơi nó đi qua, hư không đổ nát, xuất hiện vô số khe không gian, nhìn mà rợn người. 

Bạch Mao Băng Thi đang bị hấp dẫn bởi huyết cầu do Trịnh Thần Không tạo ra, tuy nhiên nó vẫn cảm giác được có một thứ nguy hiểm đang nhắm vào nó. Nó quay lại nhìn, trông thấy một sức mạnh khủng bố hạo hãn đang bay đến. Bởi vì tốc độ quá nhanh, thế nên trong giây lát nó không kịp phản ứng. Bạch Mao Băng Thi theo bản năng giang hai cánh tay khổng lồ che trước ngực phòng thủ, nhưng nhiêu đó là không đủ để ngăn cản sự kết hợp của ba đại thiên tài Tàng Thiên Ca, Quân Mạc Tà và Tây Môn Bất Bại. 

Thân thể của Bạch Mao Băng Thi cứng còn hơn cả vẫn thạch, vậy mà vẫn không thể ngăn cản được sức mạnh hủy diệt kia. Hai cánh tay khổng lồ bị đánh thủng, bị chấn nát rồi cháy thành tro bụi, tiếp đó, ngực của Bạch Mao Băng Thi bị khoét một cái lỗ thật lớn, có thể nhìn thấy được không gian rộng lớn phía sau lưng. 

– Sức mạnh kinh khủng thật. Cho dù ta đã luyện đến Toái Thần Bất Tử, chỉ sợ dưới tuyệt chiêu kinh thế kia cũng không thể thoát khỏi kết cuộc như Bạch Mao Băng Thi kia. 

Trịnh Thần Không cảm thán nói. Có thể bất kì ai trong ba người họ đều không phải là đối thủ của hắn, nhưng mà sau khi chứng kiến uy lực của tuyệt chiêu này, trong lòng hắn bất chợt sinh ra một tia úy kỵ hiếm thấy. 

Bị khoét một lỗ lớn trên ngực, trước khi sinh cơ tuyệt diệt, Bạch Mao Băng Thi hét thảm một tiếng, tiếp đó chỉ thấy toàn bộ huyết nhục còn sót lại của nó bỗng nhiên tập trung về phía chính giữa nơi bị khoét. Ban đầu còn không để ý kỹ, giờ mới chợt nhận ra, nơi đó có một viên ngọc màu đỏ đang lơ lửng, không ngừng thôn phệ cỗ huyết nhục kia. Chỉ trong vòng ba hơi thở, Bạch Mao Băng Thi biến thành một tảng băng rồi sụp đổ xuống mặt đất phủ đầy tuyết trắng. 

Tiêu diệt được Bạch Mao Băng Thi, quang mang biến mất, nhân ảnh của ba người Tàng Thiên Ca hiện ra. Nhìn sắc mặt bọn họ nhợt nhạt, đặc biệt là Quân Mạc Tà, hắn là người chịu áp lực nặng nhất, thế nên vừa giải trừ xong thì thổ huyết, máu tươi nhuộm đỏ trước ngực. Hắn đứng giữa không trung mà lảo đảo, nhiều lúc muốn rơi tự do xuống đất, cũng may có Tàng Thiên Ca và Tây Môn Bất Bại níu lại. 

Sau đó bọn họ dùng đan dược để khôi phục một chút, dù sao nơi này vẫn đầy rẫy nguy cơ, chưa kể đến còn có một Trịnh Thần Không có thể lật mặt bất cứ lúc nào, bọn họ không thể không cẩn thận được. Nhờ có Ngọc Vô Trần hộ pháp một bên, bọn họ mới chuyên tâm phục dụng đan dược được. 

Còn Trịnh Thần Không, mặc dù cũng bị thương rất nặng, nhưng hắn khác với đám Tàng Thiên Ca. Tu luyện Bất Tử Chi Thân khiến tốc độ khôi phục vết thương của hắn rất nhanh, hiệu quả so với đan dược còn muốn tốt hơn. 

Hắn liếc mắt nhìn bốn người kia, dường như có một tia sát khí lóe lên, nhưng ngay sau đó liền biến mất. Có lẽ hắn biết bây giờ không phải lúc giết bọn họ. Dù sao uy hiếp của tuyệt chiêu kia vẫn còn đang ám ảnh, ngộ nhỡ ba tên kia muốn đồng quy vu tận, có mười cái mạng cũng chẳng đủ để chống đỡ. Vậy nên hắn mới quyết định từ bỏ, dồn sự chú ý của mình lên viên ngọc màu đỏ kia.

Từ lúc để huyết khí xâm nhập vào thân thể Bạch Mao Băng Thi, khi phát hiện ra viên ngọc đó thì cũng là lúc tinh thần của Trịnh Thần Không bị phản phệ. Không nặng, nhưng cũng khiến cho thực lực giảm mạnh. Viên ngọc đó có gì đó rất bất phàm, nhìn lúc nó thôn phệ tinh huyết của Bạch Mao Băng Thi chỉ trong vài hơi thở khiến cho Trịnh Thần Không càng muốn đoạt được nó. 

Cuối cùng hắn cũng không giấu được dã tâm, lập tức xông lên muốn đoạt lấy viên ngọc đó. Thế nhưng đã có người phát hiện ra, chính là Tây Môn Bất Bại. Trong ba người, Tây Môn Bất Bại bị thương nhẹ nhất, tốc độ phục hồi nhanh hơn hai người còn lại. 

Từ lúc đầu, Tây Môn Bất Bại đã không tin tưởng Trịnh Thần Không một chút nào. Huyết Hà Thần Công mà Trịnh Thần Không tu luyện quá âm tà, nhưng viên ngọc màu đỏ kia còn muốn quỷ dị hơn. Nếu để cho Trịnh Thần Không đoạt được, chỉ sợ tương lai sẽ nổi lên một hồi máu tanh. 

Đoàn lửa màu xanh bất ngờ xuất hiện, sau đó vài giây, đoàn lửa đó biến thành đức phật, một quyền uy dũng bất ngờ đánh ra khiến cho Trịnh Thần Không kiềm hãm tốc độ lại, vận chuyển nguyên lực chống đỡ lại. Có lẽ bản thân hắn cũng đang bị thương nặng, thế nên mới bị Tây Môn Bất Bại ngăn cản. 

Trịnh Thần Không tức giận, ánh mắt đầy sát khí trừng trừng nhìn Tây Môn Bất Bại, nói:

– Đây là lần thứ hai ngươi ngăn cản bản thái tử. 

Tây Môn Bất Bại không tránh né, đáp lời:

– Bình thường tại hạ ít khi xen vào chuyện của người khác. Nhưng lần này, tại hạ không thể không ngăn các hạ được. Vật đó mang theo khí tức âm tà, nếu như để nó xuất hiện ở thế giới bên ngoài, Huyền Thiên Giới khó mà có ngày yên ổn. Cuộc chiến với Ma Tộc đã đến gần, thân là người thủ hộ, tại hạ không muốn có bất kỳ biến cố nào ảnh hưởng đến cuộc chiến cả. 

– Nếu ngươi biết cuộc chiến với Ma Tộc cực kỳ cam go, vậy thì nên để bản thái tử lấy viên ngọc kia đi. Một khi bản thái tử luyện hóa được nó, Ma Tộc sẽ không có bất kỳ cơ hội nào uy hiếp nhân tộc nữa. 

Trịnh Thần Không hai tay đặt sau lưng, làm ra phong thái ưu nhã, thành thật khuyên nhủ. Nhưng mà sau lưng, hắn đang âm thầm chuẩn bị tung ra tuyệt chiêu trí mạng. Đương nhiên Tây Môn Bất Bại cũng có hành động tương tự, đương nhiên hắn không chủ động tấn công, lựa chọn phòng thủ mới là phương thức chiến đấu của hắn. 

Tây Môn Bất Bại không có bị dụ ngôn mê hoặc, hắn im lặng một lúc, sau đó mới nói:

– Các hạ muốn có được viên ngọc đó cũng không phải là không thể. Nhưng trước đó, tại hạ muốn đem nó trở về Tây Hàn đế quốc, để cho các vị tiền bối nghiên cứu phong ấn tà khí của nó, sau đó mới giao lại cho các hạ. 

Gương mặt hòa nhã của Trịnh Thần Không dần biến mất, có lẽ hắn đã mất kiên nhẫn rồi. 

– Nói đến cùng là ngươi quyết tâm ngăn cản bản thái tử đúng không? 

– Tại hạ chỉ muốn tốt cho cả các hạ lẫn nhân tộc chúng ta. Nếu như các hạ đã kiên quyết muốn dùng bạo lực, tại hạ chỉ còn cách dùng nắm đấm này để đáp trả mà thôi. 

Nói rồi, Tây Môn Bất Bại bày ra khí thế uy dũng, vững chãi như một ngọn núi thách thức Trịnh Thần Không. 

Nhìn thấy Tây Môn Bất Bại như vậy, Quân Mạc Tà không khỏi kinh ngạc. Trước đây, dù hắn có làm biện pháp nào đi nữa, Tây Môn Bất Bại cũng nhất quyết không chịu quyết đấu, luôn tìm một cách nào đó để tránh né. Nhưng lần này, hắn lại rất chủ động. Có lẽ, chỉ có những chuyện liên quan đến thiên hạ chúng sinh mới khiến cho Tây Môn Bất Bại thay đổi suy nghĩ mà thôi. Trong lòng Quân Mạc Tà không khỏi khâm phục. Có thể kết giao với một người bằng hữu như vậy, Quân Mạc Tà cảm thấy rất vinh hạn. Mà không chỉ riêng gì hắn, ngay cả Tàng Thiên Ca cũng chung một suy nghĩ. Dù quen biết chưa lâu, nhưng hắn cảm thấy Tây Môn Bất Bại này khiến cho người ta ngưỡng mộ. 

– Nếu đã vậy thì đừng trách bản thái tử vô tình. 

Trịnh Thần Không đã nổi giận, lập tức xuất ra một đạo quyền cương màu đỏ. Đã chuẩn bị từ trước, vậy nên Tây Môn Bất Bại không bị bất ngờ. Ngọn lửa màu xanh xuất hiện hộ thể quanh người hắn, hai tay giương ra phía trước, song thủ kết lại thành phật ấn, dễ dàng đánh quyền cương. Nhưng ngay sau đó, thân ảnh Trịnh Thần Không đã hiện ra trước mắt. 

Không thể không nói, tốc độ của Trịnh Thần Không rất nhanh, hơn nữa thực lực lại vô cùng cường đại. Tây Môn Bất Bại không biết bản thân có chỗng đỡ cho đến khi hai người kia kịp khôi phục hay không, nhưng vì thương sinh thiên hạ, Tây Môn Bất Bại tuyệt đối không thể thất bại được. 

Hai tay Trịnh Thần Không vô cùng nhanh, vừa mới áp sát tới đã liên tục xuất quyền, chỉ trong một hơi thể, vậy mà đánh ra hơn trăm quyền. Mỗi quyền nặng đến ngàn cân, đủ sức phá vỡ một ngọn núi. Chỉ là lực lượng phòng thủ của Tây Môn Bất Bại cũng không thể xem thường được. Sở dĩ hắn được đặt tên Bất Bại là bởi vì từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng thất bại trước đối thủ nào. Sức phòng thủ của Tây Môn Bất Bại vô cùng lợi hại, ngay cả đối phủ cao hơn hắn hai giai cũng không thể phá vỡ. 

Nhưng đối thủ lần này chính là Trịnh Thần Không, sự yêu nghiệt so với những đối thủ trước đây Tây Môn Bất Bại gặp được còn muốn kinh khủng hơn gấp hai, gấp ba lần. Khiến cho hắn phải tung ra toàn bộ tuyệt học, chỉ thấy phật hỏa hộ thể càng thêm rực rỡ, bốc cháy sáng rực cả không gian tuyết trắng. Trịnh Thần Không bị bất ngờ, phật hỏa này vậy mà lại có gì đó khắc chế huyết khí của hắn. Nhìn thấy Trịnh Thần Không lỡ đãng một khắc, Tây Môn Bất Bại bắt lấy cơ hội tung ra một quyền đáp trả.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.