– Nhất định phải bắt sống kẻ đầu sỏ, sau đó trước thiên hạ xử tử hắn, để cho người khác biết, dám đắc tội Thiên Lam thần điện sẽ nhận hậu quả như thế nào?
Lão vừa dứt lời, vốn định xông ra bên ngoài thì một giọng nói khinh bỉ chậm rãi vang lên:
– Vậy sao?
Ầm một tiếng, cả đại điện bị một luồng bàn tay màu đỏ khổng lồ từ trên cao đánh xuống, đại điện sụp đổ. Đám trưởng lão giật bắn mình, tức phóng ra khỏi đại điện. Thánh Cảnh điện vốn là tòa cung điện trung tâm, biểu tượng của Thánh Cảnh chi địa này, vậy mà lại bị người ta một chưởng phá nát như vậy. Đám trưởng lão nổi giận, ánh mắt hướng nhìn về phía kẻ hạ thủ mà phẫn nộ.
– Ngươi là ai, biết nơi đây là đâu không mà dám náo loạn?
Một vị trưởng lão nhìn gã nam tử vận hồng y kia hỏi.
– Biết chứ. Ta biết nơi này có đám gia hỏa các ngươi nên mới xông vào tận đây để gặp các ngươi đấy!
Gã nam tử vận hồng y kia, đương nhiê chính là Trịnh Thần Không. Xung quanh hắn huyết khí màu đỏ lượn lờ, phối hợp với dung mạo tuấn tú, quả thực tạo nên một vẻ tà mị lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi. Đối với lời hăm dọa, Trịnh Thần Không mỉm cười đáp trả.
Vừa nói, Trịnh Thần Không đôi mắt nhìn thẳng vị trưởng lão kia, không hiểu sao vừa bắt gặp ánh mắt của Trịnh Thần Không thì lão ta giật mình, không tự chủ được lùi lại phía sau, sâu trông đôi mắt thoáng qua một tia kinh sợ.
– Kẻ này rất nguy hiểm. Nếu không giết hắn, sau này ắt sẽ có đại họa.
– Ma thi bên ngoài có lẽ là do hắn ta điều khiển. Chỉ cần tiêu diệt được hắn, ma thi sẽ tự động dừng lại.
– Xông lên, giết chết hắn.
– ………
Không chỉ có một mà tất cả các trưởng lão đều nhận thức được tầm nguy hiểm của Trịnh Thần Không. Ma thi đang tấn công, bọn họ không rõ số lượng bao nhiêu, nhưng để điều khiện được đống ma thi đó cần có một tinh thần lực cường đại. Mà Trịnh Thần Không vừa điều khiển ma thi, vừa đối diện với bọn họ một cách đầy tự tin như vậy.
Bọn họ quyết định cùng nhau liên thủ giết Trịnh Thần Không để trừ hậu họa sau này. Thế nhưng… liệu họ có đủ sức chăng. Những người này, dù rất đông, nhưng thực lực lại không thể bì với tám vị lão tổ. Chưa kể, Trịnh Thần Không nay đã đột phá Chí Tôn Thần. Cảnh giới hai bên chênh lệch quá lớn, căn bản không hề có một cơ hội nào cho bọn họ cả.
Dù bây giờ có Dương Thanh Sơn ở đây, kết quả cũng không có gì thay đổi. Nếu như là Kiếm Thánh hoặc Thánh Tước Yêu Hoàng, hai đại nhân vật uy danh đỉnh phong thì mới có thể trấn áp Trịnh Thần Không mà thôi. Ngay cả hai người này mà cũng chỉ dừng lại ở mức trấn áp, những người khác thì chẳng đủ trình để cản bước được hắn.
Quả nhiên, khi một đám người cùng lúc tấn công, nhìn khí thế như vũ bão, ai nấy đều đem sát chiêu mạnh nhất của mình hòng diệt sát Trịnh Thần Không.
– Yêu nghiệt, đi chết đi!
– Yêu nghiệt, đừng hòng bỏ trốn.
– Sát…
Trịnh Thần Không khóe môi nở nụ cười lạnh, giọng điệu khinh phong vân đạm, nói:
– Để xem đám gia hỏa các ngươi có thể trụ được bao nhiêu thời gian.
Dứt lời, Trịnh Thần Không vận chuyển huyết khí, khí vận bạo tạc tạo thành một trận cuồng phong khủng bố. Huyết Ma xuất hiện, hình thù so với lúc trước đã hoàn thiện, toàn thân màu đỏ tươi, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ.
Huyết Ma gầm lớn, sóng âm ba mạnh đến nỗi ngăn cản toàn bộ công kích của những người kia. Chênh lệch thực lực giữa Chí Tôn Thần và Thượng Thần Cảnh đúng là quá lớn. Chưa kịp động vào dù chỉ là cái vạt áo của Trịnh Thần Không thì đã bị Huyết Ma ngăn cản một cách quá đơn giản. Chẳng những bị ngăn cản, mà bọn họ còn bị phản phệ đến thổ huyết. Thực lực mạnh bậc này, Trịnh Thần Không không chỉ đơn giản là một cường giả Chí Tôn Thần vừa mới đột phá.
– Chí… Chí Tôn Thần? Không thể nào?
– Chỉ có Kiếm Thánh đại nhân mới đột phá Chí Tôn Thần. Từ lúc nào lại xuất hiện thêm một cường giả Chí Tôn Thần thế này?
Kinh sợ! Triệt để kinh sợ! Có nằm mơ, bọn họ cũng không nghĩ được rằng, địch nhân mà bọn họ đối đầu lại là một cường giả Chí Tôn Thần. Dù bây giờ cả một Thiên Lam thần điện cùng lúc xông lên, e rằng cũng không đủ để cho cường giả Chí Tôn Thần giết.
– Sao lại thế này? Huyết Ma cụ tượng còn chưa kịp triển lộ thần uy mà đã làm cho các ngươi suy sụp, đúng là chán chết.
Trịnh Thần Không quét mắt nhìn xuống một cách đầy khinh bỉ. Chin phạt Thiên Lam thần điện không ngờ lại đơn giản như vậy. Thời giản vỏn vẹn chỉ trong một ngày, từ ngoại môn cho đến Thánh Cảnh, không một ai cản bước được hắn cả. Dường như, Trịnh Thần Không đã bất bại rồi.
– Ngươi… vì sao lại hủy diệt Thiên Lam thần điện. Ngươi có biết hậu quả sau này sẽ kinh khủng như thế nào không?
Vị trưởng lão có quyền hạn cao nhất nhìn Trịnh Thần Không, vừa giận vừa sợ nói. Trịnh Thần Không mỉm cười im lặng, không nói gì. Có lẽ hắn đang muốn xem xem, lão già kia sẽ diễn được trò gì hay.
– Ma Tộc Chi Chiến sắp diễn ra. Thực lực của Ma Tộc rất mạnh, ngay cả cường giả Chủ Thần Cảnh, Thượng Thần Cảnh, thậm chí là cường giả Chí Tôn Thần cũng có nguy cơ vẫn lạc. Vậy mà ngươi… vào lúc nước sôi lửa bỏng, ngươi thân là nhân loại mà không tiếc đồ sát cả một siêu cấp thế lực.
– Vậy thì sao? Ma Tộc rất mạnh, nhưng ta mới là kẻ mạnh nhất. Vả lại, ngươi cũng đừng lo. Ta biết đám gia hỏa cổ hủ các ngươi có cái tư tưởng, dù có chết thì cũng phải chết trên chiến trường. Lão yên tâm, ta sẽ giúp lão được toại nguyện. Hãy trở thành ma thi hộ vệ cho ta đi!
– Huyết Độc Trùng!
Trịnh Thần Không cười độc ác, chỉ thấy giữa lòng bàn tay bị Trịnh Thần Không đâm một lỗ nhỏ, từ bên trong những dòng tinh huyết chảy xuống. Nhìn kỹ bên trong tinh huyết có thứ gì đó lúc nhúc đang ẩn mình. Đó chính là Huyết Độc Trùng, nó khiến cho người trúng phải trở thành ma thi. Sở dĩ Trịnh Thần Không có một đội quân ma thi chính là nhờ Huyết Độc Trùng này.