Dù chỉ một ít, thế nhưng khí chất trên người Long Ngọc Huyền đã thay đổi. Mạnh Đình Đình bỗng cảm giác mặt đất như bị một loại lực lượng nào đó thao túng vậy.
– Địa quyết – Đại địa dậy sóng.
Đặt bàn tay xuống mặt đất, quang mang màu vàng đất chạm vào mặt đất, chỉ thấy ngay sau đó, mặt đất biến thành từng tầng sóng vỗ như sóng ngoài biển khơi.
Đại địa bị Long Ngọc Huyền khu động, hóa thành một đợt sóng lớn cao đến gần ba mươi mét, khí thế như vũ bão ập đến. Mạnh Đình Đình kinh biến, không ngờ Long Ngọc Huyền lại lợi hại như vậy. Nhưng Mạnh Đình Đình cũng không phải hạng tầm thường, cấp tốc nhảy lên phía trên cao để né đi đợt đại địa sóng vỗ.
Chỉ là, việc nàng nhảy lên trên cao tránh né đã nằm trong sự tính toán của Long Ngọc Huyền. Hắn một lần nữa biến đổi pháp quyết, ngay bên dưới vị trí mà Mạnh Đình Đình vừa mới nhảy lên bỗng nhiên trồi lên một thạch trụ khổng lồ.
Kể từ lúc thạch trụ xuất hiện cho đến khi xông thẳng lên trời, tất cả chỉ diễn ra trong tích tắt. Mạnh Đình Đình không kịp tránh né, chỉ có thể tận lực kháng cự lại. Nhưng không kịp, nàng bị khối thạch trụ ủi thẳng vào lưng rất mạnh, một tiếng hét thảm vang lên giữa trời không.
– Địa kinh – Phá sơn thạch chùy.
Biết rõ chừng đó vẫn chưa đủ để hạ gục được Mạnh Đình Đình, Long Ngọc Huyền lại một lần nữa điều khiển lực lượng đại địa. Chỉ thấy đất đá bay lên trời, cả không gian biến thành một màu vàng đất, trong chốc lát hóa thành một cái búa lớn ở trên trời, rồi sau đó mạnh mẽ đánh xuống.
Mạnh Đình Đình mặt mày tái nhợt, lần này thì nàng không kịp chống đỡ nữa rồi. Chỉ có thể nằm yên chịu trận mà thôi. Kẻ nhìn như gã thư sinh trói gà không chặt kia vậy mà lợi hại đến không ngờ, ngay cả thời gian thở cũng không có. Theo bản năng, nàng đưa hai tay chắn trước mặt, đôi mắt nhắm chặt lại vì quá kinh hoảng.
Nhưng chuyện sau đó lại không giống như trong tưởng tượng của nàng. Không có cảm giác đau vì bị cây đại thạch chùy kia đánh, ngược lại như có một bàn tay đang nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Bị đánh vào đâu nên sinh ra hoang tưởng rồi sao?
Mạnh Đình Đình liền quyết định hé mắt ra xem. Bỗng nhiên trước mắt nàng hiện ra một khuôn mặt tuấn tú phi phàm của một gã nam tử, khiến cho nàng chú ý nhất chính là đôi mắt trong xanh như hòn ngọc đại dương vậy, chỉ là trong đôi mắt ấy lại không hề có một tia linh động nào. Xung quanh là một dải đất, dưới ánh mặt trời hiện lấp lánh ánh kim tuyệt đẹp.
Long Ngọc Huyền khoảng khắc cuối cùng đã thu lại Địa Kinh, thế nên Phá Sơn Thạch Chùy cũng tan biến, hóa thành một đợt cát màu vàng lấp lánh tuyệt đẹp. Khoảng khắc hắn ôm Mạnh Đình Đình đáp xuống quả thực như một đôi tiên đồng ngọc nữ.
– Chết tiệt. Nhìn lão tứ thụ vậy mà lại có công phu tán gái hay đến không ngờ. Hắc hắc hắc…
Câu bông đùa cùng với giọng cười này, ngoài Long Vô Mệnh thì còn ai vào đây nữa. Long Tuyền cũng chen vào, nói:
– Sớm biết vậy ta đã theo lão tứ học hỏi từ lâu rồi. Không thì bây giờ lại có khối cô theo đuổi không biết chừng.
– Tứ ca thật đúng là lãng mạn. Hổ ngốc, sau này phải học hỏi tứ ca biết chưa!
– Học? Học cái gì?
– Thì học cách tứ ca đối xử với nữ nhân kìa. Có thế mà cũng hỏi, đúng là đồ ngốc.
– Ha ha, lão lục vẫn còn non và xanh lắm.
– ………
Trở lại bên dưới đại đấu trường, bỗng nhiên bị một nam nhân ôm vào lòng, lại còn là lần đầu tiên đụng chạm da thịt với người khác giới nữa chứ, da mặt Mạnh Đình Đình vốn mỏng, thế nên liền đỏ ửng lên. Đáng tiếc đôi mắt Long Ngọc Huyền đã bị mù từ lúc mới trùng sinh, thế nên có những điều hắn không thể cảm nhận được.
Long Ngọc Huyền vẫn rất vô tư, tạm thời vẫn chưa buông nàng xuống, hắn chỉ hỏi:
– Mạnh cô nương, cô đã thua!
Không hiểu sao, câu nói của Long Ngọc Huyền ngắn gọn đơn giản là vậy, thế nhưng đối với Mạnh Đình Đình lại có một sức hút ma mị. Dường như nàng đã bị hắn dụ hoặc rồi. Nàng không nói gì, mà chỉ gật đầu trong vô thức.
– Khụ khụ… trận đấu thứ hai, đệ tử Ảnh Nguyệt sơn trang Long Ngọc Huyền là người chiến thắng.
Giọng nói của trọng tài khá lớn khiến cho Mạnh Đình Đình choàng tình, phát hiện vừa rồi bản thân hơi hớ hệnh, nàng liền hét toáng lên:
– Thả bản tiểu thư xuống.
Long Ngọc Huyền dường như quên mất chuyện mình đang ôm nàng vào lòng, bị giọng hét của nàng làm cho giật mình, vừa thả nàng ra vừa xin lỗi liên tục:
– Tại hạ thất thố, mong cô nương tha lỗi!
Mạnh Đình Đình không nói lời nào mà liền cấp tốc bỏ chạy khỏi đại đấu trường thật nhanh, chống như đang bỏ trốn ai đó vậy. Trước khi chạy đi, nếu để ý kỹ sẽ thấy nàng có hơi liếc mắt nhìn lại Long Ngọc Huyền.
– Nàng ta bị sao vậy nhỉ?
Vốn chẳng hiểu mô tê gì, Long Ngọc Huyền nghiên đầu tự hỏi. Cơ mà kết quả trận đấu đã định đoạt, thế nên Long Ngọc Huyền cũng rời khỏi đại đấu trường, trở về lại vị trí đám sư huynh đệ mình đang đứng.
Vừa về đến nơi, Long Ngọc Huyền không nhận được sự chúc mừng vì chiến thắng, ngược lại mấy tên Long Vân, Long Kiếm, Long Vô Mệnh và Long Tuyền đứng xếp thành hàng, tên nào tên nấy đều cầm trên tay một lễ vật, thái độ với Long Ngọc Huyền cực kỳ cung kính. Long Kiếm là người nói trước:
– Lão tứ, nhị ca không có gì ngoài rượu ngon cả. Mau cầm lấy mà dùng.
– Lão tứ, đây là Thái Thủy Đan mà ta luyện chế cách đây không lâu, tặng cho ngươi đấy.
– Lão tứ, trong đây chứa giấy nợ của đám nhà nghèo này, sau này thiếu tiền thì tìm bọn chúng mà đòi.
– Tứ ca, đệ không có gì ngoài thuốc độc cả. Sau này có ghét ai thì bỏ viên thuốc xổ cực mạnh này cho chúng dùng, bảo đảm nguyên cả tháng ngồi trong nhà xí luôn.
– ………
Bị đám Long Kiếm làm cho giật mình, không rõ ý đồ của bọn chúng là gì. Bình thường bốn tên này luôn luôn nghịch phá, một khi bị tìm đến thì mười chuyện hết chín chuyện là tin dữ rồi.
– Mấy người các ngươi muốn gì đây?
Long Ngọc Huyền không dám nhận số bảo vật này, bởi phàm là vật được tặng càng trân quý thì chuyện nhờ vả sau đó rất kinh khủng.
– Lão nhị, ở đây huynh lớn nhất, thay mặt cả đám nói đi.
Long Vô Mệnh nhìn sang Long Kiếm thúc giục.
– Chuyện là thế này. Lão tứ, đệ cũng biết bọn ta đến tuổi này rồi mà còn chưa biết mùi gái là gì, mỗi lần ra được gặp mấy cô nương xinh đẹp cũng chẳng biết phải nói thế nào nữa. Mà lão tứ ngươi dường như rất tinh thông chuyện gái gú này, thế nên bọn ta mới mạn phép nhờ lão tứ ngươi truyền cho ít công phu tán gái. Mấy thứ này là chút lòng thành, nếu thành công, bọn ta sẽ trả công hậu hĩnh hơn.
– Tán gái? Tán lúc nào, huynh nói gì ta không hiểu?
– Đừng giấu diếm nữa mà. Vừa rồi không phải ngươi vừa mới khiến cho cô nàng Mạnh Đình Đình kia thần hồn điên đảo à.
– Có… có chuyện đó thật sao?
– Lão tứ, chơi vậy là không được đâu. Gì chứ kiến thức cua gái là phải luận bàn trao đổi, khư khư giữ một mình sao được.
– Lão tứ, đừng cù nhây nữa, mau chỉ giáo bọn ta đi.
– Lão tứ…
*Binh binh binh…* một tràng tiếng cốc đầu thật kêu vang lên, cùng với đó là những âm thanh hét thảm bi thương. Bốn tên nằm dài đo đất, trên đầu nổi lên mấy cục u thật lớn, thiếu điều có thể nhìn thấy khói trắng đang bốc lên.
– Mấy tên các ngươi chỉ quậy phá là giỏi. Có thời gian thì đi xem trận tiếp theo đi!
Người giải vây cho Long Ngọc Huyền dĩ nhiên chính là Long Uyên. Chỉ có một mình Long Uyên mới trị được đáp quậy phá này mà thôi.
– Lão đại cục súc đáng chết.
– Sau này đừng hòng có vợ nhé.
– Nhìn cái mặt của lão đại, ngoài lão tứ ra thì có đứa con gái nào dám theo chứ.
Càng nói, gân xanh trên đầu Long Uyên càng nổi rõ lên.
– Còn nói nữa à, để xem hôm nay ta trừng trị các ngươi thế nào.
– Cứu mạng, giết người kia.
– Sư tôn, lão đại ức hiếp bọn con.
– Lão nhân gia mau hiện thân cứu bọn con với.
– ………