Phế tích hoang tàn của một trận chiến kéo dài. Khắp nơi đều là xác của ác thi, mùi hôi tanh lởn vởn trong không gian làm cho người ta khó chịu. Cơn mưa lớn mấy ngày nay càng khiến cho chỗ này thêm phần bẩn thiểu.
Chỉ thấy chính giữa đống phế tích, có một bóng người đang quỳ tại đó. Khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt sợ sệt, đang muốn vùng vẫy để bỏ chạy, thế nhưng dù làm cách nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi cấm chế.
Cơn gió lạnh truyền đến làm cho gã ta rùng mình, bởi vì gã cảm nhận được, trong làn gió lạnh kia có một luồng sát khí xung thiên. Điều mà hắn sợ hãi nhất cuối cùng cũng đã đến.
Trước mặt một bóng người hiện ra, chưa kịp nhìn rõ thì một cái bóng đen đập vào mặt hắn, đó là một cú đá. Sức mạnh một cước này cực mạnh, phá vỡ cả cấm chế trên người hắn. Hắn hét thảm một tiếng, miệng đổ máu, ngã nhào lăn vòng vòng trên đất.
– Đứng lên cho ta.
Giọng nói giận dữ ngập tràn sát khí, vừa nói vừa bước từng bước một về phía Trịnh Thần Không.
Đầu óc Trịnh Thần Không bởi vì cú đá kia mà trở nên mơ hồ. Đến lúc tỉnh ngộ thì nhìn thấy Tinh Hồn tiến về phía mình. Hắn vốn nghĩ rằng bản thân mình rất mạnh, nhưng giờ mới sực ngộ ra rằng, thì ra khoảng cách giữa hắn và Tinh Hồn cách biệt rất lớn. Trịnh Thần Không đã không còn chút ý chí muốn phản kháng nào cả.
Trong cơn sợ hãi tột độ, Trịnh Thần Không xoay lưng lại, dồn hết sức lực bỏ trốn thật nhanh.
Hắn búng người một phát thì hóa thành một đoàn cầu vòng bay lên trời với tốc độ cực nhanh. Tinh Hồn đứng trên mặt đất ánh mắt dõi theo.
– Chạy tốt lắm, chạy thật nhanh vào, chạy để cảm nhận sự sợ hãi cùng cực.
Miệng thều thào vài câu, áo bào của hắn đột liên lay động, trong trận gió lớn thổi qua, hắn như tan biến vào hư vô, không còn thấy bóng dáng nữa.
Nơi chân trời, Trịnh Thần Không lao nhanh giữa thiên không, cứ chốc chốc lại ngoảnh mặt nhìn lại, sự sợ hãi hiện rõ rệt trên gương mặt hắn. “Đừng theo ta, đừng đuổi theo ta.” Hắn cứ mở miệng nói câu vô nghĩa đó, có câu ghét của nào trời trao của đó, vả lại Tinh Hồn há có thể buông tha cho Trịnh Thần Không được. Vừa mới quay mặt nhìn về phía trước thì một quyền vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt hắn. *Rầm* một tiếng, khuôn mặt của Trịnh Thần Không hóp lại, nước mắt nước mũi trào ra, trong giây lát trở nên dị dạng.
Thân thể hắn rơi thẳng xuống mặt đất, khói bụi mờ mịt bay đầy trời. Bỗng ở trên cao, một bóng người lao thẳng xuống, tiến vào bên trong làn khói bụi. Chỉ nghe từ trong đám hỗn độn kia truyền ra âm thanh gào thét thảm thiết thê lương, cùng với đó là tiếng đánh đấm dữ dội.
Đùng một tiếng, Trịnh Thần Không tốc độ rất nhanh lao ra bên ngoài. Để ý kỹ thì không phải là bản thân hắn tự bay, mà là bị tác động bởi một lực cực mạnh. Nhìn khuôn mặt hắn bị biến dạng, mặt mày sưng lên, máu tươi đổ xuống, vài chiếc răng bị đánh gãy, tóc tai bù xù, trông chật vật thê thảm. Chẳng ai còn nhận ra một Trịnh Thần Không kiêu ngạo một thời nữa.
Trịnh Thần Không toàn thân đau nhứt, nằm dài trên mặt đất, hai bàn tay vận sức kéo lê thân xác mình. Nhưng hắn chưa kịp nhúc nhích dù chỉ một phân thì Tinh Hồn xuất hiện ngay bên cạnh, chân phải giơ lên rồi bạo lực đạp xuống, lực chân rất mạnh hướng thẳng vào đầu Trịnh Thần Không làm cho gương mặt sưng húp lên đập thẳng xuống và lún sâu vào trong đất.
Tinh Hồn không hề có ý định dừng lại, bởi vì hắn đang điên cuồng, điên cuồng vì cái chết của Tô Hân Nhi. Hắn vừa đạp, miệng vừa hét mắng:
– Tên sâu bọ chết dẫm, chẳng phải rất kiêu ngạo sao, bây giờ lại nằm dài đo đất? Mau đứng dậy, đứng dậy…
Câu nói hoàn toàn trái ngược với hành động, Tinh Hồn chẳng cho Trịnh Thần Không dù chỉ là một giây hồi sức, chỉ biết nằm một chỗ chịu trận. Đầu Trịnh Thần Không cắm sâu vào trong lòng đất, máu và dịch não bắn ra, nhìn cực kỳ kinh dị. Nhưng bởi vì hắn có Bất Tử Chi Thân, dù gặp tình huống thế này hắn vẫn không thể chết.
Sau một hồi đạp liên tiếp vào đầu, Tinh Hồn hơi khựng lại. Hắn khựng không phải là để cho Trịnh Thần Không ngồi gượng dậy, mà là để cầm chân sau nhấc lên, bắt lên vai rồi kéo một phát, Trịnh Thần Không từ trong đất bị lôi ra, hàm răng không còn một chiếc nào, miệng ngậm đầy đất đá hòa lẫn với máu tươi.
Lại một tiếng nổ vang trời, thân thể Trịnh Thần Không bị ném thẳng xuống, tiếng xương nứt kêu lên kinh dị, chỉ là Trịnh Thần Không đã chẳng còn sức để gào thét nữa, chỉ lâu lâu phát ra tiếng rên rỉ mà thôi. Tinh Hồn bước tới trước mặt, gương mặt âm trầm đập vào mắt Trịnh Thần Không, chưa kịp lộ ra một tia sợ hãi thì đã nhận lấy mấy cú đấm như trời giáng.
Tinh Hồn hai tay thành quyền đánh liên tiếp vào mặt, cứ như một tên điên đầu đường xó chợ, đánh nhau một cách điên loạn, vừa đánh vừa gầm lên:
– Một quyền này là của Sở Điệp.
– Một quyền này là của Tô Hân Nhi.
– Một quyền này vì đã đẩy ta vào ma đạo.
– Một quyền này…
– Một quyền…
Hắn cứ như vậy gào lên như một kẻ điên, những cú đấm liên tục giáng xuống, đánh đến nỗi khuôn mặt Trịnh Thần Không trở thành một đống nhầy nhụa, máu tươi, xương sọ, dịch não… hòa trộn với nhau.
Đánh đến nát cả đầu, nhưng hắn vẫn không dừng lại, một quyền lại một quyền, như thể muốn ghiền nát đầu Trịnh Thần Không thành tro bụi.
Chẳng biết trôi qua bao lâu, Tinh Hồn mới dừng tay, chỉ là cơn giận của hắn vẫn còn chưa chấm dứt, hắn ngửa đầu lên nhìn trời, hét lên một tiếng thê lương.
Còn Trịnh Thần Không, ý chí của hắn sớm đã không còn, hắn muốn thoát khỏi cảnh khổ ải này. Bởi vì cái chết so với bây giờ thì tốt hơn gấp vạn lần. Hắn hận mình đã luyện Bất Tử Chi Thân, để cho thể xác phải hứng chịu trận thịnh nộ cuồng loạn kia.
Nhưng hắn không thể kết thúc sinh mệnh của mình, bởi vì sinh mệnh của hắn đã bị Tinh Hồn nắm giữ rồi. Tinh Hồn lôi Trịnh Thần Không dậy, thân xác lúc này không còn thủ cấp nữa, tuy nhiên khí tức vẫn còn, linh hồn chưa bị tiêu diệt, Trịnh Thần Không vẫn còn sống.
Tinh Hồn nghiến chặt răng, trong câu nói phát ra sát khí rùng rợn:
– Ngươi chẳng phải luôn truy cầu trường sinh bất tử sao? Vậy để ta toàn thành cho ngươi. Địa Ngục Đạo – Trường sinh bất tử.
Một luồng sức mạnh chảy vào thân thể Trịnh Thần Không, lực lượng sinh mệnh lan tỏa khắp thân thể hắn, một cảm giác ấm áp rất thống khoái. Chỉ là cái cảm giác thống khoái này khiến cho Trịnh Thần Không sợ hãi tột độ. Hắn không muốn trường sinh bất tử nữa, hắn chỉ muốn chết càng sớm càng tốt thôi.
Thân thể Trịnh Thần Không phục hồi trở lại, đầu đã mọc ra, ánh mắt nhu nhược, khiếp đảm không dám nhìn thẳng vào mắt Tinh Hồn.
Bên tai vang lên giọng nói cay nghiệt thống hận:
– Ta nguyền rủa ngươi, đời này không thể tiến vào luân hồi, vĩnh viễn trầm luân, chịu sự đày ải trong bể khổ.
Tiếng sấm nổ vang trời, một đạo lôi phạt giáng thẳng vào đỉnh đầu Trịnh Thần Không, hắn hét thảm một tiếng rồi ngã xuống, co giật thật mạnh, miệng sùi bọt mép.
– Ta nguyền rủa ngươi xương cốt đâm vào người, máu tươi xuất thất khiếu, chịu oán khí vạn vật sinh linh.
– Ta nguyền rủa ngươi nhục tan thối nát, bị dòi bọ gậm nhấm, vĩnh viễn không dứt.
– Ta nguyền rủa ngươi thần hình đời đời kiếp kiếp chịu sự cắn nuốt của quỷ lệ, nguyền rủa ngươi không thể siêu thoát. Linh hồn ngươi vạn năm bị đày ải trong khổ giới, trở thành nô lệ thấp hèn; thể xác ngươi xé nát thành năm mảnh, phong ấn dưới lòng đất, biến thành tế phẩm để người khác hấp thu. Ta nguyền rủa ngươi trầm luân… vĩnh viễn trầm luân trong bể khổ…
Mỗi lời nguyền rủa độc ác giáng thẳng xuống người Trịnh Thần Không, tầng trời âm u phát ra oán khí đáng sợ, chính là oán khí nguyền rủa mà Tinh Hồn giáng vào Trịnh Thần Không.
Nỗi đau trước đó là thể xác, còn bây giờ mới thực sự là khủng bố. Thân thể Trịnh Thần Không bắt đầu xuất hiện những vết nứt, vết nứt này bị một loại lực lượng thần bí nào đó xé rách, xương cốt trong người vỡ vụn, hóa thành những mũi nhọn đâm xuyên vào bên trong nội thể.
Nỗi đau đớn ám ảnh một đời chỉ vừa mới bắt đầu. Hai tay giang ngang ra, bị một sức mạnh vô hình kéo lê, sức mánh lớn vượt qua cực hạn nhục thân, máu tươi bắn ra như suối, hai cánh tay bay về hai hướng khác nhau, phong ấn hiện ra trấn áp xuống mặt đất tại phương xa nào đó.
Sau hai cánh tay là đến hai chân. Giống như vậy, trước khi đứt rời thì Trịnh Thần Không phải chịu đựng xương cốt đâm xuyên qua làn da. Hắn ngửa đầu la hét khổ sở, cơ thể hai tay hai chân đã bị xé nát mất rồi.
Tiếp theo là đến cơ thể, ở bên trong bụng xuất hiện những ấu trùng, chính là ấu trùng dòi bọ. Dòi bọ bắt đầu gậm nhấm vào lục phủ ngũ tạng, vào máu thịt, vào cốt nhục. Vẫn còn sống mà phải chịu nỗi dày vò bị dòi bọ cắn nuốt một cách chậm trãi, Trịnh Thần Không chỉ biết giãy dụa, gào thét một cách bất lực.
– Cầu xin… ta cầu xin ngươi giết ta đi.
Nhưng Tinh Hồn khuôn mặt vẫn lạnh lùng tàn nhẫn, bàn tay xông tới chộp nắm lấy trọn cái đầu lâu, tay còn lại thì nắm vào khuôn cổ. Gồng sức lên, trong đêm tối âm u, gió lạnh như địa ngục thổi lên trần gian, dòng máu tươi bẩn thỉu đã bị nguyền rủa bắt thẳng lên trời, thân thể không tay không chân đang bị dòi bọ gặm nhấm và đầu lâu bị xé ra làm hai mảnh.
Thân thể thì bị phong ấn vây hãm, đánh thẳng vào trong lòng đất, chịu sự trầm luân trong bể khổ. Về phần đầu lâu, nhìn đôi mắt Trịnh Thần Không vẫn còn có thần, linh hồn hắn chưa bị hủy diệt, vậy nên hắn vẫn chưa chết, vẫn tiếp tục chịu sự nguyền tủa đáng sợ kia.