Cuối cùng là Bạch Dạ lại nhẹ nhàng từ chối “Ta không muốn vào Linh viện hay Dược viện, Đan viện là đủ rồi.” vì cả hai nơi đó đối với nàng khá phiền phức.
Kha lão sư vuốt vuốt bộ râu, thở dài nói “Được rồi, nếu như trò đã quyết tâm như vậy thì ta cũng không ép buộc.”
“À mà thưa lão sư, ta có thể sử dụng thư viện không?”
“Thư viện?”
“Phải, có một số thứ ta muốn tìm.”
“Chuyện này.” Kha lão sư hơi chần chừ, nhìn nàng nói “Thật ra không phải là ta không muốn, nhưng thư viện không phải tùy tiện là được phép vào. Trừ khi có sự đồng ý của hiệu trưởng.”
“Vậy ông ấy bây giờ đang ở đâu?” Đan lô ở trong Đan viện hẳn là một pháp bảo hiếm có, nhưng dù nàng có luyện bao nhiêu lần cũng đều thất bại. Những thông tin về nó hẳn sẽ ở trong mấy cuốn tàng thư tại thư viện.
Kha lão sư không biết phải nói sao, chỉ có thể giải thích rằng “Thật ra hiệu trưởng đã không ở học viện gần 1 năm nay, tin tức về ngài ấy bọn ta không nắm rõ.”
Bạch Dạ có chút tiếc nuối, nhưng rồi lại sực nhớ ra hình như có một lão giả đã từng đưa cho nàng một miếng ngọc bội. Sờ tay vào túi, quả nhiên là ở đây. Nàng đưa nó cho các lão sư, nói “Không biết cái này có giúp được không?”
“Đây là?” Vân lão sư nhận lấy miếng ngọc bội, kinh ngạc hỏi Bạch Dạ “Trò lấy cái này ở đâu?”
Nàng thẳng thắn đáp “Thật ra trước khi tới đây, ta có tình cờ gặp được một ông lão, ông ấy tu luyện công pháp bị hỏng đan điền. Ta giúp ông ấy rồi đưa cho ta cái này nói rằng nếu ở học viện có gặp chuyện gì thì đưa nó ra.”
Các lão sư tụ tập lại với nhau, nhìn hoa văn được khắc trên miếng ngọc bội, họ nhìn thấy có một dòng chữ hiện ra “Tiểu tử này là ân nhân của ta, liệu mà đối xử cho tốt” rồi thì thầm to nhỏ.
“Cái này không sai đâu.”
“Hẳn là nó rồi!”
Kha lão sư ho khụ khụ trả lại ngọc bội rồi nói “Đây chính là vật của hiệu trưởng, ngài ấy dặn là chiếu cố trò.”
“Vậy sao!” ban đầu nàng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng tiện tay thu lấy, ai ngờ lại là ngọc bội của hiệu trưởng học viện. Vậy lão giả kia là hiệu trưởng ư?
“Nếu đã như vậy thì trò có thể tùy ý ra vào thư viện.”
“Thật sao?” Bạch Dạ không giấu nổi kích động, vui vẻ ra mặt. Cuối cùng thì cũng được vào thư viện rồi!
“Vậy nếu các vị lão sư không còn chuyện gì nữa thì ta xin phép về viện.”
Vân lão sư vẫy vẫy tay, trong giọng điệu có hơi dè dặt “Được rồi, đi cẩn thận!”
Cho đến lúc nàng rời khỏi, các lão sư lại tụ họp với nhau, xì xào bàn tán.
“Ta nghĩ đây chính là vị thiên tài trẻ tuổi khó có được.”
“Vậy thì tốt quá, học viện Lục Tinh chúng ta có cơ hội thắng trận đấu tỉ võ sắp tới rồi.”
“Thực lực phi phàm, khả năng luyện dược tài ba, có hứng thú luyện đan, trầm ổn, biết cư xử nặng nhẹ, quả là nhân tài hiếm có.”
“Có thể giúp hiệu trưởng bị hỏng đan điền khôi phục, vậy có khi nào cậu ta có tu vi ngang chúng ta không?”
“Chưa nắm chắc được, nhưng nếu hiệu trưởng đã dặn dò, chúng ta chỉ cần làm theo chức trách là được. Đối xử tử tế vào!”
Trong số các lão sư thì có 1 người không có mặt, đó là Phan lão sư, người dạy dỗ Bạch Tố Tố. Nhưng mà ông ta không tới cũng là điều tốt, nếu như biết được Bạch Dạ là kẻ bày trò Bạch Tố Tố, hẳn ông ta sẽ nhảy dựng lên làm ầm ĩ chứ đâu có yên ắng như hôm nay.
Bạch Dạ ra tới ngoài sân, thấy có mấy người như đang đứng chờ, nàng lặng lẽ bước tới xem. Hóa ra là đám Huyền Diệp.
Thanh Niệm thấy Bạch Dạ đi ra, vội vàng lao tới lo lắng hỏi “Dạ ca ca, huynh không sao chứ?”
Huyền Diệp cũng lo “Mấy lão sư có làm gì đệ không?”
Có vẻ như tâm tình hôm nay của Bạch Dạ khá tốt nên thái độ đối với mọi người cũng dịu dàng hòa nhã hơn hẳn. Nàng xoa đầu Thanh Niệm nói “Ta không sao, cảm ơn mọi người đã lo cho ta.” cái cười của Bạch Dạ làm con tim ai cũng xao xuyến, ngay cả Thanh Niệm là người đã biết nàng là nữ cũng không khỏi đỏ mặt.
Kỳ sát hạch vừa rồi Bạch Dạ là người chiến thắng, từ đó mà một người như vô hình trong học viện như nàng bỗng chốc trở nên nổi tiếng. Bởi vì nàng không chỉ là người đạt được giải thưởng, mà còn vì xuất thân từ Đan viện. Ai lại nghĩ một kẻ hằng ngày chỉ biết luyện đan mà cũng có thực lực không phải dạng vừa.
Đương nhiên sẽ có những người không tin, cho rằng nàng ăn may. Vì thế phiền phức cũng kéo đến càng nhiều.
Sân viện của Bạch Dạ hầu như lúc nào cũng yên tĩnh mà mấy hôm nay bầu không khí bị phá hỏng hoàn toàn. Toàn là sáng sớm chưa ra khỏi viện đã nghe những tiếng mắng chửi không biết từ đâu vọng vào. Việc này lặp đi lặp lại 2,3 hôm khiến nàng đau đầu.
Vì để tránh, nàng đã bày kết giới xung quanh, không chỉ để bảo vệ bản thân, mà còn cách âm để không lọt vào viện.