Các học sinh đồng loạt nhìn về phía Bạch Dạ với con mắt có chút e ngại, nhưng vì muốn nhìn rõ thực lực của nàng, một vài người đã đứng ra khiêu chiến.
Thanh Niệm khóe miệng giật giật “Bọn này đầu óc có vấn đề cả rồi!”
Bạch Dạ đứng yên như một bức tượng, không có lấy một biểu cảm nhìn đám ruồi nhặng trước mặt.
Biểu tình của mấy học sinh phút chốc trở nên cứng đờ khi đối diện với nàng, rõ ràng là cách biệt bởi chiếc mặt nạ nhưng đối phương đem tới cho họ cảm giác như bị áp bức. Ánh mắt quá đỗi yên lặng!
Kẻ đứng đầu không chịu thua, hét lên “Chúng mày cùng xông lên đi! Tao không tin là tên mặt trắng này có thể đánh bại tất cả chúng ta.”
Hơi thở tu luyện giả được phóng thích, họ lần lượt lao tới như những con thiêu thân.
Đến giây phút này mọi người đều quay sang xem biểu hiện của Bạch Dạ nhưng không thấy nàng động đậy lấy dù chỉ một ngón tay.
Chẳng lẽ lo đến mức đóng băng luôn sao?
Thực ra trong đầu nàng lúc này đang nghĩ xem có nên đánh chết bọn họ hay không, tại dù sao cũng cùng là học sinh, nếu làm vậy thì các lão sư sẽ tìm nàng gây phiền phức.
Chỉ thấy nàng vươn người về phía trước, di chuyển với một tốc độ chóng mặt, để lại vài cái bóng đen mờ mờ ảo ảo.
Một số học sinh khiêu chiến đang hùng hổ ban nãy bị Bạch Dạ lướt ngang qua người, da gà nổi lên, trong phút chốc ngất lịm đi.
Rốt cuộc nàng đã làm thế nào?
Họ không thấy nàng ra tay, giống như ma quỷ, khiến cho mọi người ở đó không ai còn dám có bất kỳ ý kiến gì nữa.
Kha lão sư vội thở phào nhẹ nhõm, họ cảm thấy may mắn vì nàng không tức giận và cũng nể mặt các lão sư mà không ra tay quá tàn nhẫn.
“Giờ thì được rồi chứ? Danh sách đã được chốt, ai dám có ý kiến nữa thì đừng trách ta trừng phạt. Nghe rõ chư?”
“Đã rõ!” các học sinh đồng loạt hô lên.
____
Phi thuyền bay lơ lửng trên bầu trời, Bạch Dạ và Thanh Niệm đứng ở mép thuyền nhìn xuống. Hiện tại họ đang ở vùng trung tâm của Thanh Đằng quốc.
Không hổ danh là quốc gia đứng đầu đại lục, diện tích rộng lớn, náo nhiệt, tấp nập.
Bạch Dạ để ý thấy Thanh Niệm có chút kì lạ liền hỏi “Tỷ làm sao vậy?”
Thanh Niệm bị làm cho giật mình, cười cười đáp “Không có gì! Chỉ là ta nhớ nhà thôi.”
Nhà sao? Nói mới để ý, nàng không biết xuất thân của Thanh Niệm, vốn trước giờ cũng không thích hỏi về mấy vấn đề này lắm.
Còn nhà của nàng thì…, mà nàng có nhà không nhỉ?
Ngọc Trần từ đằng sau đi tới vỗ lấy vai của nàng cười “Chúng ta sắp tới học viện Nhất Tinh, đó là học viện lâu đời nhất đại lục nên về diện tích thì rộng gấp mấy lần Lục Tinh.”
Huyền Diệp ở bên cạnh thở dài “Chả có năm nào học viện chúng ta xếp đầu cả, bàn về thực lực thì mấy học viện khác mạnh hơn rất nhiều.”
“Muội nghe nói điều kiện để tham gia tỉ võ là ở ngưỡng Linh Sư đúng không?”
Huyền Diệp gật đầu “Phải, những học sinh của các học viện cao hơn đều đã đạt Linh Sư rồi.”
“Nhưng trong danh sách thì muội thấy chúng ta vẫn còn vài người chưa lên tới Linh Sư mà!” Thanh Niệm lo lắng.
Ngọc Trần giải thích “Thật ra trước khi tỉ võ chúng ta sẽ có 2 tháng ở Thanh Đằng quốc tu luyện, cho tới khi đạt Linh Sư, Linh khí nơi đây rất dồi dào, dễ dàng thăng cấp. Huynh thấy những người còn lại sắp đạt Linh Sư rồi!”
Huyền Diệp hơi ngả đầu, thở dài “Với cái tốc độ này làm sao thắng được các học viện phía trên?”
“Không sao đâu!” Ngọc Trần vỗ vai Huyền Diệp an ủi “Chúng ta cứ cố gắng hết mình là được, các lão sư hẳn cũng hiểu mà!”
____
Phi thuyền đáp xuống trước cổng chào của học viện Nhất Tinh, từ trên lần lượt học sinh chạy ào xuống, ngó nghiêng ngó dọc há hốc mồm trước sự lộng lẫy của học viện đứng đầu đại lục.
Bạch Dạ để ý thấy có những phi thuyền khác cũng đồng thời đến giống như bọn họ, mà chỉ khác mỗi đồng phục mặc trên người.
Vân lão sư dắt theo các học sinh, đi tới cổng ngay chỗ có một vài vị lão sư đang đứng.
“Không biết các vị là người của học viện nào?” vị lão sư đó điềm tĩnh hỏi.
Vân lão sư cũng đáp lại lịch sự “Chúng ta là người của học viện Lục Tinh, ta là lão sư phụ trách bọn họ.”
“Thì ra là học viện Lục Tinh! Mời vào!”
Không hổ là đệ nhất đại lục học viện, càng nhìn càng thấy ngưỡng mộ, nghe nói đa phần học sinh ở nơi này đều là những người có thiên phú kinh người, hoặc là gia thế hiển hách. Dù là loại nào cũng đều không chọc vào được.
Thanh Niệm kéo tay của Bạch Dạ nói “Mau đi xem ký túc xá của chúng ta thôi!”
“Hai người cẩn thận đó!” từ đằng sau Huyền Diệp hô to nhắc nhở.
Nàng chưa kịp phản ứng gì đã bị lôi đi, mà Thanh Niệm dường như rất quen thuộc đường đi nước bước ở nơi này, có thể chỉ chính xác chỗ mà ko cần hỏi bất kỳ ai.
Nhưng chắc là do nàng nghĩ nhiều!