Từng học viện được an bài ký túc xá riêng biệt, không thiếu hay phải tranh đoạt của bất kì ai, nhưng đương nhiên cũng phân chia rõ ràng giai cấp.
Ký túc xá của học viện Lục Tinh ở chót, dù Linh khí không khác biệt so với của các học viện khác là bao nhưng nhìn qua đãi ngộ cũng đủ hiểu. Dường như đám người Huyền Diệp cũng đã sớm quen với điều này, chẳng thấy họ kêu ca gì.
Thôi thì nhẫn nhịn một chút vậy!
Bạch Dạ chung phòng với Huyền Diệp và Ngọc Trần, nàng an tĩnh ngồi khoanh chân lại, từ từ tiến vào Không gian Linh thú.
Nàng nhìn xung quanh một lượt, thập phần hài lòng với những gì ở bên trong Không gian. Bạch Dạ cởi ra bộ y phục trên người, thả xuống mái tóc dài, chậm rãi bước vào hồ nước ngâm mình.
Nó được gọi là Hồ Bích Thủy, có tác dụng chữa lành vết thương, hồi phục Linh khí.
Nàng còn tiện tay hái một trái táo bỏ vào miệng gặm.
Từ đằng sau, Dạ Hoàng bước tới, cầm theo một chiếc khăn nhẹ nhàng lau phần tóc đang ướt của Bạch Dạ. Ánh mắt cô trầm xuống, trong phút chốc vô thanh vô thức gợi lại những ký ức đã xưa cũ.
“Thương thế ổn chứ?” giọng Bạch Dạ bỗng cất lên, lạnh lùng nhưng mang đầy ý vị.
Khóe miệng Dạ Hoàng dãn ra, cười “Hoàng nhi không sao! Đã để chủ nhân lo lắng.”
Nghe vậy, Bạch Dạ chỉ lặng lẽ gật đầu, nàng thừa hiểu rằng nếu muốn Dạ Hoàng hồi phục như ban đầu, tu vi của nàng phải cao hơn nữa.
Ra khỏi hồ, nàng một lần nữa khoác lên bộ y phục. Bỗng từ ngoài cửa truyền đến âm thanh “Bạch tiểu đệ! Bạch tiểu đệ!”
Bạch Dạ hé mở con mắt, chầm chậm tiến tới mở cửa, nàng lạnh nhạt nhìn Huyền Diệp đang thở hồng hộc trước mặt, hỏi “Có chuyện gì vậy?”
“Không xong rồi, học viện Nhị Tinh đang xích mích với chúng ta kìa!”
“Kể đầu đuôi cho ta xem!”
Đại khái là Bạch Dạ cũng hiểu vấn đề rồi! Chẳng biết vì lí do gì mà đám nữ sinh của học viện Nhị Tinh vu tội cho học viện Lục Tinh ăn cắp đồ. Họ muốn vào phòng dò xét nhưng Tuyết Linh Linh không chịu, hai bên giằng co mới xảy ra chuyện.
Thật là phiền phức!
Bạch Dạ cùng Huyền Diệp chạy tới hiện trường, thấy hai bên đang cãi nhau ỏm tỏi mà chẳng ai dám ra ngăn.
“Rốt cuộc các ngươi có thừa nhận hay không?”
Tuyết Linh Linh “Bọn ta không lấy mắc gì phải thừa nhận chứ?”
“Lấy hay không phải để bọn ta khám nghiệm phòng là biết”
Tuyết Linh Linh “Chỗ của bọn ta không phải là nơi tùy tiện ra vào, nhỡ đâu các ngươi giở thủ đoạn thì sao?”
“Có tật giật mình à? Nếu không lấy thì sợ gì bọn ta khám phòng chứ?”
Tuyết Linh Linh “Ta mà phải sợ các ngươi sao?”
Nhìn cảnh này đến Bạch Dạ còn thấy đau đầu, nàng quay sang Huyền Diệp hỏi “Các lão sư không ra ngăn sao?”
Huyền Diệp thất vọng thở dài “Khi đã bước chân vào đây, ngoài trận tỉ võ ra và xảy ra án mạng thì các lão sư sẽ không ra mặt giải quyết. Còn nếu không được thì chỉ có thể là do bản thân thực lực yếu thôi.”
“Học viện Nhị Tinh mất rốt cuộc là thứ gì vậy?”
“Lắc tay của Trấn yêu phù ma!”
“Nó là cái gì?”
Huyền Diệp khá ngạc nhiên vì Bạch Dạ hoàn toàn không biết gì về nó, hắn giải thích “Trấn yêu phù ma là một Luyện khí sư rất nổi tiếng, ông ta thường chế tạo ra những bảo vật hiếm có và đặc biệt. Mà chỉ những người nào dư dả tiền mới mua được từ trong tay ông ta một bảo vật.”
Bạch Dạ đăm chiêu suy nghĩ, nàng không muốn vướng vào mấy mớ rắc rối này chút nào, nhưng lại không thể không đứng ra giải quyết, nếu không trong trận tỉ võ nhất định sẽ bị bọn họ làm khó.
“Tiểu Hắc, Tiểu Bạch”
[Chủ nhân gọi?]
“Tối qua các ngươi có nhìn thấy ai có hành động khả nghi không?”
Ngoài những lúc làm nhiệm vụ ra, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thường được Bạch Dạ thả rông, vừa không hạn chế sự tự do của chúng, vừa là nắm bắt được nhiều thông tin bên ngoài.
Tiểu Bạch lên tiếng [Tối qua Tiểu Bạch có đi ngang qua viện của Thanh Niệm Niệm* thấy có bóng dáng người trèo từ trên mái xuống]
“Ngươi có nhìn rõ đó là ai?”
[Đương nhiên rồi! Mặc dù không quan tâm lắm nhưng Tiểu Bạch vẫn nhớ rõ tên đó]
“Có ở trong số đây?”
Tiểu Bạch nhìn một lượt bằng mắt của Bạch Dạ rồi kêu lên [Là cô ta! Là cô ta]
Một cô nương nhỏ nhắn đứng núp trong đội của học viện Nhị Tinh, nãy giờ luôn thập thò lại run rẩy, ánh mắt luôn liếc nhìn về phía Tuyết Linh Linh tràn đầy căm phẫn.
Bỗng từ trong Không gian Linh thú, tiếng của Dạ Hoàng vọng ra nói điều gì đó với Bạch Dạ, khóe miệng của nàng nhếch lên, xem ra là đã có cách giải quyết.
Nàng ghé gần người Huyền Diệp, nói nhỏ bên tai hắn “Để mắt tới cô nương áo xanh đó cho ta.” nói xong thì xoay người đi mất.
Huyền Diệp mặc dù không hiểu cho lắm lí do nàng muốn hắn để mắt tới cô nương đó nhưng xem ra hắn vẫn là nên làm chút chuyện.
Trong khi hai bên đang tranh cãi không ngừng không ai chịu thua ai thì thân ảnh của Bạch Dạ rất tự nhiên đi ngang qua bọn họ rồi bước vào trong phòng của Tuyết Linh Linh làm mọi người ở đó đều ngơ ngác.
Tên này tính làm gì vậy?
Không lâu sau, Bạch Dạ lặng lẽ đi ra, trên tay nàng cầm là nguyên nhân khiến cả hai xung đột-chiếc lắc tay của Trấn Yêu Phù Ma.