Ôn Ninh hẹn gặp Mộ Ngữ Nhiễm ở một quán trà sữa tại trung tâm thành phố, cách nhà cô khá xa, lúc cô đến nơi cũng đã hơn chín giờ sáng.
Hai người gọi đồ uống, sau đó ngồi trò chuyện một lúc mới đứng dậy rời đi.
“Phó Cận Thần đâu? Anh ta yên tâm để cậu ra ngoài một mình à?”
“Anh ấy đưa tớ đến đây, sau đó liền bị tớ đuổi về rồi. Chúng ta đi chơi, không nhất thiết phải có một người đàn ông đi cùng.” Nói đến đây, Ôn Ninh đột nhiên quay sang nhìn cô, vẻ mặt hóng hớt:
“Này tiểu Nhiễm, tối qua Lục Dĩ Hàng ở lại nhà cậu qua đêm à?”
Mộ Ngữ Nhiễm thoáng chút sửng sốt, cô đỏ mặt:
“Cái này, à, ừm thì lúc đó dù gì cũng đã muộn rồi, nên tớ để anh ấy ở lại.”
“Cái vẻ mặt đó của cậu là sao vậy? Thế nào? Tối qua chơi vui không?”
“Cậu nói linh tinh cái gì vậy? Bọn tớ không làm gì cả.” Mộ Ngữ Nhiễm đầu nghĩ một đằng miệng nói một nẻo.
Ôn Ninh buồn cười nhìn cô: “Tớ đâu có hỏi hai người làm gì đâu, cậu căng thẳng cái gì?”
“Cậu rảnh hơi thật đấy.”
Hai người đi vào một khu trung tâm thương mại, dạo chơi mấy vòng rồi mua ít đồ.
Ra khỏi đó cũng đã đến giờ trưa, Mộ Ngữ Nhiễm một tay xách đồ, một tay dắt cô bạn đi vào một nhà hàng ở cách đó không xa.
Ôn Ninh ở đằng sau có chút không thoải mái:
“Cậu có thể đừng cầm tay tớ không? Ai không biết còn tưởng bọn mình là một đôi ‘bách liên hoa’ đấy.”
“Không được, tớ phải chăm sóc tốt cho hai mẹ con cậu.”
Ôn Ninh ôm trán: “Sao cậu giống Phó Cận Thần quá vậy?”
“Anh ta còn chưa bằng tớ đâu.”
Lúc ăn cơm, Ôn Ninh nhìn chiếc áo len cao cổ trên người Mộ Ngữ Nhiễm, có chút hiếu kì:
“Tiểu Nhiễm, cậu lạnh lắm à?”
“… Ừm.”
“Vậy lát nữa chúng ta đến phòng tắm hơi nhé.”
Mộ Ngữ Nhiễm nâng mắt nhìn cô bạn: “Cậu muốn tắm sao? Hay là muốn xông hơi?”
“Không phải cậu thấy lạnh à? Chúng ta tới đó tắm cho ấm người.”
Mộ Ngữ Nhiễm đột nhiên nghĩ đến những vết bầm trên cơ thể, cô lập tức từ chối: “Nếu là vì tớ thì không cần đâu.”
“Tớ cũng muốn xông hơi nữa.”
“Vậy… thì được.” Người mang thai, tất nhiên phải luôn được ưu tiên hàng đầu rồi.
Hai người lên mạng tìm được một chỗ xông hơi khá nổi tiếng ở trung tâm thành phố A, đi xe đến đó mất khoảng mười lăm phút.
Đến nơi, nhân viên hỗ trợ đưa hai người đến một khu xông hơi dành riêng cho nữ.
Qua giới thiệu và hướng dẫn, hai người mới biết được người mang thai không nên xông hơi toàn thân. Vì vậy, Mộ Ngữ Nhiễm và Ôn Ninh quyết định lựa chọn xông hơi da mặt để làm đẹp.
Mộ Ngữ Nhiễm thở hắt ra, cũng may là không phải cởi đồ.
Hai người, mỗi người nằm úp trên một chiếc giường đơn, trước mặt là một cái thau nhỏ đựng nước nóng, còn trên đỉnh đầu thì chùm một cái khăn lớn.
Xông được một lúc thì Ôn Ninh đột nhiên vén khăn, nói chuyện với Mộ Ngữ Nhiễm:
“Tiểu Nhiễm, tối nay tớ có hẹn với đám Quan Vũ Điềm ở Mâu Thực Nhĩ, cậu có muốn đi cùng không?”
Sở dĩ Ôn Ninh hỏi cô câu này là vì thời đại học, Quan Vũ Điềm từng theo đuổi Lục Dĩ Hàng gay gắt, cũng vì chuyện này mà Mộ Ngữ Nhiễm và cô ấy từng xảy ra hiềm khích, suýt chút nữa đã đánh nhau.
Nhưng Quan Vũ Điềm lại có quan hệ rất tốt với Ôn Ninh, cho nên Mộ Ngữ Nhiễm cũng không làm lớn chuyện, mặc dù đối phương là người gây chuyện với cô trước.
Còn Mâu Thực Nhĩ là tên của một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố A, Mộ Ngữ Nhiễm đã từng tới đó cho nên cô cũng biết đến nhà hàng này.
Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu như mình không đi thì Ôn Ninh nhất định sẽ buồn, còn những người khác thì sẽ cho rằng, cô vì để ý chuyện năm đó cho nên mới không tới gặp bọn họ.
“Tớ sẽ đi.” Dù sao cũng rất lâu rồi, Mộ Ngữ Nhiễm chưa gặp lại mấy người bạn thời đại học.
“Hiện tại cậu và Lục Dĩ Hàng ở bên nhau, Quan Vũ Điềm mà biết được, nhất định sẽ rất ghen tị.”
“Tớ không có ý định sẽ khoe khoang chuyện này.”
Nếu thật sự để bọn họ biết được cô và Lục Dĩ Hàng đang yêu đương, có phải hay không sẽ cho rằng, mấy năm nay cô đều bám riết anh không buông?
Quanh đi quẩn lại cũng đã hết một buổi chiều, lúc hai người đi đến Mâu Thực Nhĩ vừa vặn là sáu giờ, rất đúng giờ hẹn.
Lần gặp mặt này, Ôn Ninh chỉ hẹn vài người bạn còn làm việc tại thành phố A, khoảng bốn, năm người gì đó.
Mộ Ngữ Nhiễm cùng Ôn Ninh đi thang máy lên tầng ba, sau đó vào một căn phòng đã đặt sẵn từ trước đó.
Vừa mở cửa, trong phòng lập tức truyền đến tiếng cười đùa, hình như bên trong phòng đã có người đến trước các cô.
Mộ Ngữ Nhiễm quét mắt, nhìn thấy ba cô gái ngồi với nhau đang chụp hình chung, trong đó có hai người là bạn cùng phòng trước đây của cô và Ôn Ninh.
Thấy hai người đi vào, bọn họ lập tức gọi hai người lại cùng chụp hình.
“Điềm Điềm chưa đến à?” Ôn Ninh hỏi một trong số ba người bọn họ.
“Chưa đến, chiều nay cậu ấy có một ca hơi bị nghiêm trọng.” Vân Ngọc trả lời, cô ấy là người chơi thân nhất với Quan Vũ Điềm.
“Nghe nói bác sĩ Quan dạo này mệt mỏi lắm, bệnh nhân thì thi nhau xếp hàng nhập viện, còn các bác sĩ nam thì tranh nhau xin wechat của cô ấy.” Tô Mạn Vi cảm thán.
“Tớ nói này, xinh đẹp cũng mệt lắm!” Dứt lời, Dương Mộc quay sang nhìn Mộ Ngữ Nhiễm, cười tươi rói:
“Đúng không? Tiểu Nhiễm.”
Mộ Ngữ Nhiễm cười gượng: “Cái đó, sao tớ biết được.”
“Này, nghe nói cậu vẫn chưa có bạn trai hả?” Tô Mạn Vi đột nhiên hỏi cô.
Những người khác cũng lập tức nhìn về phía cô. Vân Ngọc có chút không tin lắm:
“Không phải chứ, cậu cũng chưa có bạn trai à? Sao giống Điềm Điềm vậy.” Còn đều là hoa khôi của trường Đại học A nữa.
“Có phải là do các cậu kén chọn quá không?” Dương Mộc có chút hiếu kì.
Đối với những câu hỏi như thế này, Mộ Ngữ Nhiễm chỉ đành trả lời cho có lệ: “Chưa muốn có.”
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi, còn nói chưa muốn có bạn trai. Tiểu Nhiễm, hay là để tớ giới thiệu giúp cậu nhé?”
“Không cần đâu, tớ cảm ơn ý tốt của các cậu.” Mộ Ngữ Nhiễm nói xong liền ngồi một góc lấy điện thoại ra nghịch.
Sau đó, đề tài nói chuyện của mấy cô bạn lại chuyển sang người khác.
Một lúc sau, cô nhận được tin nhắn của Ôn Ninh: “Sao cậu không nói là đã có bạn trai?”
Mộ Ngữ Nhiễm: “Nói ra nhất định sẽ thành một cái chợ.”
Ôn Ninh nhìn nhìn cái đám trước mặt, nhanh chóng trả lời: “Ừm, cũng đúng.”
Khoảng nửa tiếng sau, Quan Vũ Điềm mới xuất hiện ở cửa, theo phía sau là Trịnh Vỹ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người trong phòng lại nhốn nháo một trận.
Dương Mộc: “Wtf, lí do cậu từ chối mấy anh bác sĩ trong bệnh viện là đây à?”
Quan Vũ Điềm liếc Trịnh Vỹ một cái, vẻ mặt bình thản: “Bọn tớ vừa gặp nhau ngoài cửa.”
“À… Phải không?” Dương Mộc lại quay sang hỏi Trịnh Vỹ.
Trịnh Vỹ: “Tôi không có hứng thú với cô ấy.”
Mộ Ngữ Nhiễm nhìn cậu ta, muốn giúp cậu ta sửa lời thành: Tôi không có hứng thú với phụ nữ.
Không lâu sau, bữa tối được mang lên, Trịnh Vỹ là đàn ông duy nhất trong nhóm nên được đề cử rót rượu.
Ôn Ninh lấy trong túi xách ra vài cái bưu thiếp, sau đó phát cho từng người một:
“Mùng mười tháng sau, nhất định phải đến nhé, không là tớ giận đấy.”
Vì có chút men rượu, đã có người bắt đầu sụt sùi, không kìm được nước mắt:
“Sao cậu lại lấy chồng chứ?”
“Hôn nhân chính là mồ chôn của hạnh phúc đấy, tiểu Ninh à.”
“Sao cậu lại nỡ bỏ tụi này mà đi như vậy?”
“Cậu là cái đứa xấu nhất nhóm, thế mà lại lấy chồng trước tụi này là sao hả?”
Ôn Ninh: “…”
Mộ Ngữ Nhiễm chỉ uống một chút rượu cho nên vẫn rất tỉnh táo, nhưng không biết tại sao khi nghe những lời này, sống mũi cô có chút cay cay.
Quan Vũ Điềm nốc một chén rượu, nhìn cái đám trước mặt: “Tiểu Ninh đi lấy chồng mà mấy người làm cứ như có người thân chết vậy.”
Cô ấy là bác sĩ, tính cách lại thẳng thán, nói những lời như vậy cũng là điều hiển nhiên. Cho nên, chẳng ai thèm để ý đến lời Quan Vũ Điềm nói.
Bữa tiệc kết thúc, mấy người say rượu đều được Trịnh Vỹ gọi xe đưa về, còn Ôn Ninh thì có Phó Cận Thần tới đón.
Ôn Ninh có ý muốn để Mộ Ngữ Nhiễm về chung nhưng cô từ chối, dù sao bọn họ cũng không cùng đường.
Mộ Ngữ Nhiễm đứng ở bên ngoài một lúc, sau đó cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lục Dĩ Hàng:
“Anh tan làm chưa?”
Chưa thấy anh trả lời, cô liền cho điện thoại vào túi.
“Nghe nói Lục Dĩ Hàng mới về nước chưa lâu.” Quan Vũ Điềm bỗng nhiên xuất hiện ở đằng sau.
Mộ Ngữ Nhiễm quay đầu nhìn cô ấy một cái: “Thì sao?”
“Cô chưa có bạn trai, không phải là vì anh ấy sao?” Quan Vũ Điềm cười cười nhìn cô.
Mộ Ngữ Nhiễm nhướn mày, cũng đáp lại:
“Cô hiện tại vẫn ế, cũng không phải là vì anh ta à?”
Thời đại học, Quan Vũ Điềm là bạn của Mộ Ngữ Nhiễm, cũng đồng thời tuyên chiến giành Lục Dĩ Hàng với cô. Cho nên, cô coi Quan Vũ Điềm là tình địch!