Cuối tuần, cả hai sau khi đã trang trí lại cây thông noel thì quyết định cùng nhau đi ra ngoài. Lễ giáng sinh năm nay chưa có tuyết, nhưng tiết trời vẫn cực kỳ lạnh giá.
Lục Dĩ Hàng nắm tay Mộ Ngữ Nhiễm cho vào túi áo khoác, thi thoảng lại nghiêng đầu, chỉnh lại mũ len giúp cô:
“Đừng để bị lạnh.”
“Vâng.” Cô ngước lên nhìn anh, khẽ mỉm cười, sau đó vươn tay sửa soạn lại chiếc khăn choàng cổ của anh:
“Anh cũng vậy, nhớ chú ý một chút.”
Điện thoại trong túi đúng lúc vang lên, anh nhìn tên hiển thị rồi lập tức bắt máy:
“A lô, con nghe.”
Mộ Ngữ Nhiễm không nghe được giọng nói ở đầu dây bên kia, nhưng xem bộ dạng của Lục Dĩ Hàng, cũng đại khái đoán ra được người đó là trưởng bối trong nhà.
Anh nhíu mi, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Con biết rồi, bố yên tâm, ngày mai con sẽ trở về.”
Đối phương dặn dò vài câu xong liền cúp máy. Anh đút di động vào túi, nâng mắt nhìn cô:
“Là bố anh gọi.”
“Vâng.”
“Năm nay bố mẹ anh sẽ đón tết ở thành phố C, cho nên, nhân dịp giáng sinh này liền trở về.” Lục Dĩ Hàng tiến tới, vươn tay vén vài sợi tóc mai giúp cô:
“Bọn họ muốn gặp em.”
Mộ Ngữ Nhiễm gật nhẹ đầu, khẽ mỉm cười: “Được.”
Anh nắm chặt tay cô, bước lên phía trước:
“Em đừng lo, có anh ở đây, bọn họ không làm khó em được đâu.”
“Em biết rồi! Nhưng mà…” Cô quay đầu lại nhìn anh:
“Lần trước, em còn không chào hỏi mẹ anh tử tế, liệu bác ấy có để bụng chuyện này không?”
“Cái này.” Lục Dĩ Hàng dừng chân lại, vẻ mặt suy tư:
“Chắc là không đâu.”
Sự việc lần trước gây hiểu lầm, Sầm Yên tức giận liền bỏ về Mỹ, kết quả đến bây giờ, anh vẫn chưa giải thích cho bà nghe. Mà anh cũng không có ý định sẽ giải thích, cho nên, chắc hẳn bây giờ bà vẫn còn đang ghim vụ này.
Ngày hôm sau, hai người thu dọn hành lý rồi đến thẳng sân bay, bay chuyến sớm nhất tới thành phố C.
Trong khoang hạng nhất, Mộ Ngữ Nhiễm ngồi tựa đầu vào vai Lục Dĩ Hàng, nắm lấy tay anh rồi đan các ngón tay lại với nhau.
“Em thấy có chút hồi hộp.” Cô siết chặt tay, trong lòng có một cảm giác vừa lo lắng, vừa mong đợi.
Điều gì đang chào đón cô ở phía trước đây?
“Thả lỏng một chút, sẽ không sao đâu.” Anh rũ mắt, vỗ vỗ bả vai an ủi Mộ Ngữ Nhiễm.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu ngập ngừng: “Cha anh, tính tình có nóng nảy không?”
Nếu tính khí của Lục Kiến Đình cũng giống vợ, há chẳng phải nếu không vừa ý cô, bọn họ sẽ lập tức đuổi cô ra khỏi nhà, mắng xối xả một trận sao?
Thật sự không muốn cô bước chân vào cửa Lục gia, nhưng phát hiện cô lại kết hôn vội Lục Dĩ Hàng rồi, bọn họ sẽ làm gì?
Nghĩ đến những cảnh này, Mộ Ngữ Nhiễm rùng mình một cái, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Sầm Yên cực kỳ tức giận, mắng té tát vào mặt cô.
“Yên tâm đi, cha và mẹ anh tính khí hoàn toàn trái ngược nhau.” Thấy cô mặt mày ủ rũ, anh mỉm cười, tiếp tục vỗ về:
“Đừng lo lắng gì cả, mọi chuyện cứ để anh, được không?”
“Vâng.”
Lúc hai người đến thành phố C cũng đã hơn mười giờ trưa, Mộ Ngữ Nhiễm kéo tay Lục Dĩ Hàng ra khỏi sân bay, trong lòng có chút bí bách:
“Hai bác thích gì vậy?”
“Em muốn tặng quà sao?”
“Tất nhiên, ra mắt nhà chồng thì phải có quà cáp chứ.”
“Được rồi.” Lục Dĩ Hàng dẫn cô đi vào một khu trung tâm thương mại, bắt đầu thuyết trình:
“Bọn họ không có sở thích gì đặc biệt, cha anh thích sưu tầm đồ cổ, còn mẹ anh thì hay sắm đồ hiệu.”
“Gì cơ?” Bước chân Mộ Ngữ Nhiễm khựng lại, vẻ mặt có chút oán trách nhìn anh:
“Như vậy mà còn nói không có sở thích gì đặc biệt? Toàn là những thứ nằm ngoài khả năng tài chính của em.”
Lục Dĩ Hàng bật cười, véo nhẹ má cô: “Vậy lấy cái nằm trong tầm kiểm soát ví tiền của em là được, không cần cầu kì.”
Ba mươi phút sau, hai người ra khỏi trung tâm thương mại, xách túi lớn túi nhỏ bắt xe đến nhà cũ của Lục gia ở phía nam thành phố C.
Ở trên xe, Mộ Ngữ Nhiễm chợt nhớ ra một điều cực kỳ quan trọng, liền hỏi anh:
“Em nên xưng hô với hai bác như thế nào mới được?”
Nên gọi là bác trai, bác gái, hay là gọi bố, mẹ?
Vế trước thì thấy bản thân quá xa lạ, đã kết hôn với Lục Dĩ Hàng rồi, xưng hô như vậy có chút không phải phép với cả hai bên, kiểu gì cũng đắc tội với anh.
Còn vế sau, nếu trực tiếp gọi bọn họ như vậy, thì thật sự quá hấp tấp, quá manh động, kiểu gì cũng gây ấn tượng xấu với trưởng bối Lục gia.
“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, thấy anh gọi thế nào thì em gọi thế ấy.”
“… Vâng”.
Không lâu sau, xe dừng lại trước một căn biệt thự trông đã cũ, khuôn viên rộng rãi, tách biệt hẳn với thành phố sầm uất, thoạt nhìn có chút quỷ dị.
Anh dắt Mộ Ngữ Nhiễm đi vòng qua một đài phun nước, sau đó bước lên từng bậc thang rồi dừng lại trước cánh cửa ngôi biệt thự.
Trước mặt có hai tên canh gác, nhìn thấy Lục Dĩ Hàng thì lập tức cúi đầu chào một tiếng:
“Thiếu gia.”
“Ừ.” Anh đi đến, hất cằm về phía chiếc xe mà lúc nãy hai người vừa ngồi:
“Đi lấy đồ đi.”
“Dạ.”
Căn nhà rộng lớn, được xây dựng theo kiểu cách châu âu. Mộ Ngữ Nhiễm nhìn nhìn mà nuốt nước miếng, tròng mắt muốn rơi ra ngoài.
“Anh sống ở đây từ nhỏ sao?”
“Phải.”
“Chính là kiểu, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng ấy hả?”
Lục Dĩ Hàng nhướn mày: “Anh miễn cưỡng chỉ được coi là ngậm thìa bạc thôi.” Chưa đến mức như cô nói.
“Thiếu gia, cậu về rồi.” Một người đàn ông trông khá lớn tuổi bước đến, mỉm cười chào hỏi anh.
“Lãnh tổng quản, dạo này ông vẫn khoẻ chứ?”
“Rất tốt.” Ông ta cười hề hà, sau đó liền chuyển ánh mắt lên người Mộ Ngữ Nhiễm:
“Đây là thiếu phu nhân tương lai sao?”
“Phải.”
Cô khẽ mỉm cười, cúi đầu đáp lễ: “Chào Lãnh tổng quản.”
“Không cần khách sáo đâu, sau này là người một nhà rồi.” Lãnh Nghị xua tay, sau đó tiếp tục:
“Nào, hai người mau đi theo tôi, ông bà Lục đều đang đợi.”
Cả hai theo ông ta đi vào một căn phòng khác, rẽ trái rồi tiếp tục đi thêm một đoạn nữa. Mộ Ngữ Nhiễm phát hiện, căn biệt thự này không chỉ rộng, mà chiều dài cũng rất là ra gì và này nọ.
Hai bên tường, các kệ tủ và ngăn bàn đều trưng bày đồ gốm sứ, đây hẳn là đồ cổ được Lục Kiến Đình thu thập được.
“Ông Lục và phu nhân đều đang đợi ở bên trong.” Lãnh Nghị dừng lại trước một cánh cửa, nghiêng người nói với Lục Dĩ Hàng.
“Được rồi, ông đi làm việc của mình đi.”
Sau khi Lãnh Nghị rời đi, anh xoay người nắm chặt tay cô, ánh mắt dịu dàng:
“Sẽ không sao đâu, đừng căng thẳng.”
“Vâng.” Cô gật gật đầu, cố gắng áp chế cảm giác bất an trong lòng.
“Vậy, chúng ta vào trong nhé?”
“Dạ.”
Lục Dĩ Hàng cầm lấy tay nắm cửa, đẩy vào bên trong. Cánh cửa mở ra, anh liền nhấc chân đi vào, nhìn thấy hai người trước mặt, anh gật nhẹ đầu:
“Bố, mẹ.”
Mộ Ngữ Nhiễm siết chặt túi xách ở phía sau, cũng đi đến cúi đầu chào ông bà Lục, cô líu lưỡi:
“C…hào hai bác.”
Cô nghiêng đầu, liếc mắt nhìn thấy Lục Dĩ Hàng khẽ mím môi, ánh mắt sắc bén chém về phía mình: Đồ không nghe lời!
Ừ! Nhìn hai người lớn ngồi ở bên kia, bộ dạng nghiêm nghị, lạnh lẽo như vậy, sao cô có thể mở miệng gọi bố, gọi mẹ được chứ?
“Nào, mau qua đây ngồi đi!” Sầm Yên nở một nụ cười tươi rói, đứng dậy vẫy vẫy tay với hai người.
Lục Dĩ Hàng bắt lấy cổ tay Mộ Ngữ Nhiễm, dắt đến chỗ bàn ăn.
Lục Kiến Đình từ đầu tới cuối không nói gì, hai tay đặt ở trên bàn, ánh mắt thâm trầm. Ông mặc áo ngắn tay màu xám, tóc được cắt ngắn gọn gàng. Ngũ quan ông góc cạnh, vầng trán cao ráo, đôi lông mày rậm rạp, khoé mắt có vài nếp nhăn thi thoảng nheo lại, trông vô cùng lạnh lùng.
Cô rũ mi, kéo nhẹ vạt áo anh, nhỏ giọng: “Rửa tay trước đã.”
Lục Dĩ Hàng dừng lại động tác kéo ghế, anh xoay người, kéo theo cô đến chỗ bồn rửa tay.
Mộ Ngữ Nhiễm có chút bất lực, trong lúc rửa tay liền nghiêng đầu nói với anh:
“Đừng có mà lúc nào cũng đụng tay đụng chân với em nữa đi.”
Trước mặt trưởng bối mà anh cư xử như chốn không người vậy, cứ nắm tay cô đi đi lại lại.
Quay về bàn ăn, Sầm Yên lập tức ân cần hỏi han cô:
“Vừa mới xuống máy bay, cháu có mệt lắm không?”
“Cháu không sao ạ.” Mộ Ngữ Nhiễm mỉm cười, lựa chọn lời nói thích hợp.
Lần trước không để ý, bây giờ trực tiếp ngồi đối diện với Sầm Yên, lại thấy bà gần gũi như vậy, cô cảm thấy người phụ nữ này không giống với suy nghĩ lúc trước của mình.
Bà mặc áo len cao cổ màu xanh, mái tóc đen nhánh được được búi gọn ở phía sau gáy. Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, các ngũ quan cực kỳ sắc sảo và thanh tú. Đôi mắt phượng xinh đẹp, khi cười đuôi mắt sẽ cong lên, khiến đối phương có cảm giác vừa gần gũi, vừa ấm áp.
Cô liếc mắt nhìn Lục Dĩ Hàng, cảm thấy anh chính là thừa hưởng nét đẹp từ người phụ nữ này. Còn về tính cách và bộ dạng lạnh lùng kia, rất có thể là được di truyền từ người bố Lục Kiến Đình.
“Bố, phía chi nhánh bên Mỹ vẫn ổn định cả đấy chứ?” Anh nhìn sang người đàn ông đang ngồi ở đầu bàn, hỏi một câu.
“Ừ.” Dáng vẻ của Lục Kiến Đình thong dong, nhưng sắc mặt lại tỏ ra lạnh nhạt.
Anh nhíu mày, có chút khó chịu trong lòng: “Bố không có ý định nói cái gì nữa sao?”
“Nói gì?” Ông nâng mi nhìn anh, sau đó liền di chuyển ánh mắt lên người Mộ Ngữ Nhiễm:
“Muốn bố nhận xét bạn gái giúp con?”
“Bố.” Lục Dĩ Hàng nắm chặt tay, âm điệu bắt đầu hạ xuống:
“Con không cần bố phải nhận xét hay phán xét gì về người phụ nữ của con, bố chỉ cần mỉm cười và chào hỏi cô ấy thôi.”