“Tôi không gài em, tôi vốn dĩ, không muốn em giết người.”
Mục Tước Ngạn ngay từ đầu đã không muốn cô giết Lục Dĩ Hàng, vì vậy trong lúc lấy khẩu súng, anh đã bỏ hết đạn ra ngoài.
Mười tám năm nay, anh huấn luyện Mộ Ngữ Tâm thành người của tổ chức sát thủ, nhưng chưa bao giờ giao cho cô một nhiệm vụ giết người nào. Anh không muốn vấy bẩn cô, càng không muốn làm tổn thương đến cô gái mà anh yêu thương.
Nhưng, anh lại là một tên sát nhân, là người đã cướp đi gia đình vốn dĩ hạnh phúc của cô. Anh không xứng đáng được tha thứ, anh nên nhận được sự trừng phạt, vì đã giết cha mẹ cô, vì đã yêu cô.
Anh nên chết dưới tay Mộ Ngữ Tâm, từ lâu rồi mới phải.
“Đừng có dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi, thật ghê tởm!” Cô chỉ mũi dao vào cổ Mục Tước Ngạn, khẩu súng kia đã bị cô ném sang một bên.
“Tâm Tâm.” Anh bước tới, dao găm lập tức cứa vào cổ, nhưng vẻ mặt của anh lại chẳng mảy may gì. Anh rũ mi, ánh mắt chứa đựng sự thâm tình cùng đau lòng:
“Mười tám năm nay, thi thoảng tôi lại mơ thấy những giấc mơ như thế này. Em sẽ tìm đến và giết tôi bằng nhiều cách thức khác nhau. Tâm Tâm, trước khi chết, tôi có thể cầu xin em một chuyện, được không?”
Mộ Ngữ Tâm không trả lời, bàn tay cầm dao găm càng giữ chặt hơn. Cô nhìn chằm chằm vào cổ anh, những giọt máu không ngừng chảy ra, rơi tí tách xuống nền nhà.
“Em có thể cắt đứt từng động mạch trên người tôi, để máu từ từ tuôn trào, để tôi được chết dần chết mòn, được không?”
“Anh nói linh tinh cái gì vậy?”
“Em có thể, ở bên cạnh tôi trong lúc đó? Đợi tôi thực sự tắt thở, rồi hẵng đi.” Anh muốn được ở bên cô, lâu hơn một chút thôi.
Ánh mắt Mộ Ngữ Tâm co rụt lại, cực kỳ tức giận: “Anh bị điên sao?”
Nhìn vẻ mặt thong thả của Mục Tước Ngạn khi đối diện với mũi dao sắc nhọn của mình, cô có chút không thể tin nổi. Anh ta, căn bản là không sợ chết! Hay nói cách khác, anh ta chính là muốn tìm đến cái chết thì đúng hơn.
“Tâm Tâm, tôi từ lâu đã muốn nói với em câu này.” Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt hiện rõ sự bi thương:
“Tôi yêu em.”
Mộ Ngữ Tâm đột nhiên bật cười, giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt:
“Yêu tôi? Anh đã tự tay giết chết cha mẹ tôi, vậy mà còn có thể nảy sinh tình cảm với tôi được sao? Tôi phục anh thật đấy, anh có bệnh hay sao mà đi yêu tôi? Hả? Mục Tước Ngạn, anh là kẻ thù của tôi, là người mà tôi chỉ cần nhìn thấy thôi là đã muốn giết chết ngay lập tức!”
Cô trợn trừng mắt, cổ họng đã khô khốc: “Cho nên, tôi hận anh! Cả đời này, đừng để cho tôi nhìn thấy mặt anh nữa, nếu không, tôi sẽ không khống chế được mà giết chết anh đấy.” Nói xong, cô hạ cánh tay, buông con dao găm rơi xuống sàn.
Mục Tước Ngạn cực kỳ bất ngờ, không nghĩ tới, cô lại tha cho anh ta một mạng:
“Em?”
“Tôi sẽ không để anh chết dễ dàng theo ý của anh như vậy đâu.” Anh ta muốn chết dưới tay cô, cô sẽ không để anh ta được như ý.
Cô sẽ trả thù anh ta theo một cách khác, khiến hắn chịu sự giày vò cùng khó chịu, vĩnh viễn sống trong đau khổ, cô đơn cả đời.
“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ rời khỏi tổ chức, không bao giờ quay lại nữa. Mục Tước Ngạn, tôi hận anh, đến mức khắc vào tận xương tủy. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, cả đời này, cũng không muốn gặp lại.”
Rời khỏi chỗ của Mục Tước Ngạn, cô lập tức lái xe trở về Trác Vân Uyển.
Lục Dĩ Hàng ngồi trong phòng khách, anh ôm đầu, mi tâm nhíu chặt lại. Nghe thấy tiếng động phát ra từ cánh cửa, anh lập tức đứng dậy rồi nhấc chân đi đến, ánh mắt cực kỳ lo lắng:
“Em có sao không?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, khẽ lắc đầu, trả lời: “Tôi là Mộ Ngữ Tâm.”
Lục Dĩ Hàng khựng lại: “Mục Tước Ngạn, thế nào rồi?”
“Chưa chết được, anh yên tâm, Mộ Ngữ Nhiễm không có gan giết người đâu.” Cô lướt qua người anh, đi thẳng lên tầng.
Không lâu sau, anh cũng đi lên, vừa lúc bắt gặp Mộ Ngữ Tâm đang kéo va li ra khỏi phòng.
Lục Dĩ Hàng sững người, một cảm giác mất mát mãnh liệt trào dâng trong lòng khiến anh sắp không thở nổi. Anh siết chặt tay, lời nói có chút gấp gáp:
“Cô muốn đi đâu?”
“Tôi sẽ rời khỏi đây.”
“Cô, không thể trả Mộ Ngữ Nhiễm lại cho tôi sao?”
“Không thể. Tôi còn có việc cần phải làm.” Nói xong, cô xách đồ đi xuống lầu.
Anh đuổi theo, tức giận rống lên: “Trả cô ấy lại cho tôi!”
Bước chân Mộ Ngữ Tâm dừng lại trước cửa, cô không quay đầu lại nhìn anh, cũng không nói gì.
Lục Dĩ Hàng đứng ở phía sau cách cô một khoảng, ánh mắt anh đỏ ngầu, môi mỏng mím chặt. Anh cúi đầu, đôi mắt rũ xuống trông cực kỳ bất lực. Hai bả vai anh có chút run rẩy, bàn tay buông thõng như không còn sức lực. Lồng ngực anh nhức nhối, lục phủ ngũ tạng như muốn chui ra ngoài.
“Tôi cầu xin cô, hãy trả Nhiễm Nhiễm lại cho tôi.”
“Lục Dĩ Hàng, nếu như cô ấy muốn gặp anh, thì nhất định sẽ quay trở lại.” Cô mở cửa, kéo va li nhấc chân đi ra ngoài.
“Nhiễm Nhiễm, em đừng đi…” Lục Dĩ Hàng muốn đuổi theo, nhưng cô lại không phải là Mộ Ngữ Nhiễm của anh.
Anh quỵ hai đầu gối xuống sàn, trái tim trống rỗng, hai mắt anh khô khốc, cổ họng như bị nghẹn lại:
“Đã nói là sẽ không rời xa anh, vậy mà bây giờ, em đang làm gì thế này? Nhiễm Nhiễm, em đang làm cái gì vậy?”
Sao lại bỏ rơi anh rồi?
Hai tuần sau, tại thành phố F.
Trịnh Y Kiều ngồi trong phòng chờ, trên tay cầm cuốn kịch bản của bộ phim mà cô đang quay. Trợ lý của cô từ bên ngoài đi vào, trên khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng:
“Kiều Kiều, phân cảnh tiếp theo thực sự rất nguy hiểm, em không định dùng diễn viên đóng thế thật sao?”
“Chị Hồng, em vào nghề được bao nhiêu năm nay, một chút độ cao đó mà còn để người khác đóng thay, muốn người ta cười nhạo mình hay gì chứ?”
“Nhưng mấy hôm nay trông sắc mặt em không được tốt, lại không ăn uống được gì cả, chị lo cho sức khỏe của em thôi.”
“Em không sao.”
“Thấy không khỏe chỗ nào thì lập tức nói với chị ngay nhé? Bây giờ chị đi ra ngoài, xem xem bọn họ chuẩn bị đến đâu rồi.”
“Vâng.”
Sau khi trợ lý rời khỏi, Trịnh Y Kiều bất giác đưa tay sờ lên bụng, nhẹ nhàng vuốt ve. Cô khẽ mỉm cười, một dòng chảy ấm áp len lỏi vào tận trong tim, lấp đầy những vết nứt mà người đàn ông đó đã để lại.
Nghĩ đến Mục Tước Ngạn, trong lòng cô cực kỳ chua chát, đau lòng không thôi. Hai tuần trước, anh trở về từ thành phố A, sau đó đã uống rất nhiều rượu, trên cổ còn có vết thương, hình như là bị dao cắt.
Cô không biết anh đã gặp chuyện gì, nhưng nhìn thấy tâm trạng anh tồi tệ như vậy, khả năng cao là liên quan đến Mộ Ngữ Nhiễm.
Trịnh Y Kiều đi đến giữ lấy ly rượu của anh, mi tâm nhíu chặt:
“Đừng uống nữa!”
Anh nâng mắt nhìn cô, biểu tình lạnh nhạt: “Kiều Kiều, chúng ta không thể ở bên nhau.”
“Em có nói đến chuyện này sao? Em bảo anh đừng uống nữa!” Cô có chút tức giận.
“Kiều Kiều, ở bên tôi sẽ không được yên ổn, không được hạnh phúc đâu.”
“Anh say rồi, để em đưa anh về…”
“Tôi không say, tôi đang nói sự thật. Chúng ta, tốt nhất là không nên gặp lại nhau nữa. Kiều Kiều, em nên rời khỏi tôi thì hơn.”
Mục Tước Ngạn gạt tay cô ra, ngẩng đầu uống cạn ly rượu.
“Bao nhiêu năm nay, anh coi em là cái gì?” Trịnh Y Kiều nhìn anh chằm chằm, lồng ngực đau âm ỉ như đang rỉ máu.
Anh liếc cô một cái, ngữ điệu lạnh nhạt: “Không là gì cả. Kiều Kiều, tôi không muốn gặp lại em nữa.”
Cô siết chặt tay, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng:
“Được thôi, tốt hơn hết là anh nên nói được làm được. Chúng ta, từ nay đường ai nấy đi, không liên quan gì đến nhau nữa. Tạm biệt!” Nói xong, cô xoay người rời khỏi nơi đó.
Mục Tước Ngạn tuyệt tình với cô như vậy, đã đến lúc cô nên tỉnh ngộ rồi. Cô không thể cứ mãi chấp niệm anh ta, càng không nên lún sâu vào vũng bùn này nữa. Cô nên rời khỏi anh, từ bỏ anh đi thôi.
Quay lại thực tại, Trịnh Y Kiều bỗng nở một nụ cười chua xót. Kể từ đêm đó, cô và anh chưa từng chạm mặt nhau, cũng không liên lạc. Hai người, thực sự là đường ai nấy đi rồi!
Cô rũ mắt, mỉm cười nhìn cái bụng vẫn còn phẳng lì: “Con yên tâm, cho dù không có cha, mẹ vẫn sẽ chăm sóc tốt cho con.”
“Kiều Kiều.” Trợ lý Hồng thò đầu từ bên ngoài cửa vào:
“Đến giờ quay rồi, chuẩn bị đi.”
“Vâng.”