*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ừ…” Một lúc lâu sau Nặc Kỳ Anh mới lên tiếng
trả lời. Cô có chút run sợ mà nhìn người đàn ông
trước mặt.
Ai ngờ anh ta lại xua đi cái vẻ hung dữ lúc nãy
mà thay vào đó là nụ cười: “Đúng là cô rồi! Nặc Kỳ
Anh, cô vê đây lúc nào thế?”
“Anh…” Nặc Kỳ Anh nghe thế thì có chút kinh
ngạc.
Người đàn ông trước mặt có cái bụng bia to
tướng, dáng người khôi ngô, còn có râu quai nón.
Cô không quen anh ta!
Nhưng nghe cách anh ta nói chuyện thì
dường như là có quen biết mình!
Người đàn ông đó hăng giọng một cái rôi nói
tiếp: “Lúc học cấp hai thì ai là người ngồi phía sau
cô, không có việc gì lại thích tóm đuôi tóc của
cô?”
“Bàng… Bàng Minh Triết ư?” Nặc Kỳ Anh thốt
lên với vẻ kinh ngạc.
Bàng Minh Triết gật đầu rồi nếch miệng cười
một tiếng, để lộ ra hàm răng vàng, gương mặt lúc
cười của anh ta lại càng thêm hung tợn.
Nặc Kỳ Anh mở to mắt mà nhìn.
Lúc cô học cấp hai thì Bàng Minh Triết chính
là một cậu nhóc mập mạp, không ngờ răng lớn
lên sẽ trở thành bộ dạng hung tợn như hôm nay.
Nếu là bạn cùng lớp hồi cấp hai của cô thì dễ
nói chuyện rồi.
Nặc Kỳ Anh chỉ về phía bố Đồng mẹ Đồng rồi
nói với Bàng Minh Triết một cách ngại ngùng:
“Thật ra tôi là con gái của hai người họ.. ”
“Không phải cô họ Nặc à, sao lại thành con
gái của nhà họ Đồng rồi?” Bàng Minh Triết không
còn cái vẻ hung dữ như lúc trước nữa, giọng điệu
cũng dịu dàng mềm mỏng hơn nhiều.
Nặc Kỳ Anh nở một nụ cười đẳng chát: “Việc
này nói ra thì dài dòng lắm, cậu xem có thể… có
thể sắp xếp một chút không? Tôi và bố mẹ tôi thật
sự là bị đồn vào đường cùng rồi:
“Kỳ Anh à, tôi cũng chỉ có thể tạm thời tha cho
bọn họ lần này mà thôi. Tôi cũng chỉ là một kẻ làm
công, chuyên môn đòi nợ thuê. Tôi cũng chỉ có
thể du di thời gian thôi chứ nếu bọn họ không trả
tiền tôi cũng không thể tha cho bọn họ được”
Bàng Minh Triết nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Chúng tôi chắc chắn sẽ trả tiền mà, cậu cứ
tin tôi đi” Nặc Kỳ Anh thề thốt.
Bàng Minh Triết nhìn chằm chằm vào Nặc Kỳ
Anh một chút rồi liếc mắt ra hiệu với mấy tên đàn
em. Sau đó bọn họ định rời khỏi đây.
Nhưng trước khi đi anh ta lại nói với Nặc Kỳ
Anh rằng: “Cô và bố mẹ cô vẫn nên nghĩ cách trả
nợ sớm thì tốt hơn! Nếu như ông chủ của tôi phát
hiện tôi tha cho các cô thì sẽ phái người khác tới
đòi nợ. Lúc đó nói không chừng các cô sẽ càng
thảm hơn”
Nặc Kỳ Anh nghe thế thì mặt trắng bệch như
tờ giấy. Cô gật đầu rồi tiễn bọn họ rời khỏi đây.
Lúc cô quay người thì mẹ Đông đã nhào vào
lòng bố Đồng mà khóc rống lên.
Nặc Kỳ Anh nhìn thấy cảnh này thì quyết định
gọi điện thoại cho Nặc Lâm Dương.
“Anh sắp xếp cho em đi xem mắt đi”
Bố Đồng và mẹ Đồng nghe cô gọi điện cho
Nặc Lâm Dương và nói thể thì không hẹn mà đều
ngẩng đầu lên nhìn chăm chằm về phía Nặc Kỳ
Anh một cách ngẩn ngơ.
Nếu như kết hôn có thể giúp bố mẹ cô yên ổn
tuổi già thì cô sẽ cưới.
Nặc Kỳ Anh nhìn về phía bố mẹ Đồng với đôi
mắt đỏ rực, cô vừa xót thương bọn họ vừa hận
vận mệnh sao lại bất công với mình.
Ngoại trừ làm thế thì cô không còn sự lựa
chọn nào khác.
Bố Đông mẹ Đồng quay mặt nhìn nhau, sau
đó đều thở dài rồi im lặng.
Nặc Kỳ Anh biết rằng hai người bọn họ vẫn
không thân thiết với mình cho lắm. Cho dù là con
ruột nhưng dù sao không phải là do mình nuôi lớn
nên kiểu gì cũng sẽ có khúc mắc trong lòng.
– ——————-