*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng mà, Đồng Kỳ Anh nghĩ càng nhiều hơn chính là cô thật lòng hy vọng có thể tìm được một nửa kia thật sự yêu thương mình. ”
A lô, xin chào.” Sau khi điện thoại được kết nối, trong loa điện thoại truyền tới giọng nói làm Đông Kỳ Anh ngơ ngẩn. Giọng nói này, sao lại nghe quen như vậy. “Chào, chào anh! Tôi tên là Đồng Kỳ Anh là đối tượng xem mắt của anh, chắc hẳn anh đã biết rồi nhỉ.
Xin hỏi, chiều này anh có rảnh không?” ” Ừm, tôi rảnh”
“Vậy chúng ta sẽ hẹn nhau lúc hai giờ chiêu nay, gặp tại nhà hàng đặc sản chỗ rẽ của dải phân cách trông hoa giữa hai làn đường nhé!” ” Được.” ” Ừm, đã quấy rầy anh rồi! Buổi chiều gặp!” “Em thích hoa hồng phấn sao?” Đến lúc Đồng Kỳ Anh đang chuẩn bị cúp điện thoại, đối phương lại đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi. Đồng Kỳ Anh ngẩn ra một lúc, một lát sau mới trả lời: “Ừ, đúng vậy ” Được, vậy chiều nay tôi sẽ mang hoa hông phấn đến gặp em”
“Vâng, vậy thì không gặp không về.” Tim của Đồng Kỳ Anh đập thình thịch một chút, vội vội vàng vàng cúp điện thoại. Cô chắc chắn một lân nữa, giọng nói này vô cùng quen thuộc đối với cô. Giọng nói của đối phương, rất giống với giọng nói của Phó Quân Bác. Nhưng mà Nặc Kỳ Anh lại cảm thấy là do bản thân cô quá nhạy cảm mà thôi, chỉ cần suy nghĩ một chút là thấy không có khả năng rồi. Chỗ này cách thành phố Nhuận Canh xa như vậy, chắc chắn sẽ không biết đến một cô nàng ở thành phố Hải Vân là cô. Nhưng Nặc Kỳ Anh lại có một cảm giác gì đó mà vẫn không giải thích được… Một buổi chiều mùa xuân, ánh nắng tươi sáng, trong không khí tràn ngập mùi hoa cỏ thơm ngát. Chuyến xe buýt một trăm linh ba đi lại như con thoi dưới những bóng cây xanh hắt lên từng vệt sáng tối, Đông Kỳ Anh lười biếng ngồi ở dựa vào cửa kiếng xe bên cạnh chỗ ngôi, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn của cô bé một lớp ánh sáng nhàn nhạt, mái tóc xoăn gợn sóng lớn dài đến ngang lưng khẽ lắc lư theo đoạn đường nhấp nhô của chiếc xe. “Một, hai, ba, bốn, năm,….
mười sáu, mười bảy, mười tám, mười chín, hai mươi! Vậy mà đã đến đối tượng xem mắt số hai mươi mốt rôi!” Lông mày của Đồng Kỳ Anh hơi nhăn lại, cúi xuống nhìn phần mềm ghi chú trong điện thoại, lặng lẽ suy nghĩ trong lòng: “Khi mà gặp nhau, mình có nên… không nói thẳng thắn ra như vậy nữa hay không?” Một tháng qua, trong một ngày Đồng Kỳ Anh phải xem mắt đến tận năm lần, mỗi lần đều thấy những người không giống nhau, nhưng đều nói ra những lời nói giỗng y như nhau. Không biết đối tượng lát nữa xem mắt sẽ lại lấy lý do gì để uyển chuyển cự tuyệt mình đây? Dù sao thì Đông Kỳ Anh cũng không mang hy vọng gì mà đi đến cuộc hẹn này, sau đó sẽ tĩnh tĩnh nhìn đối phương sau khi biết được tình hình của cô mà “chạy mất dạng”. “Đinh đoong —— đã đến dải phân cách trông hoa giữa hai làn đường, quý khách muốn xuống xe vui lòng bước ra cửa sau… Giọng nữ máy tính báo xuống trạm xe của xe buýt đã kéo suy nghĩ của Đồng Kỳ Anh trở lại hiện thực, đã đến chỗ hẹn, cô sửng sốt một chút rồi mới đứng dậy cuống quýt chạy xuống từ cửa sau CỦa xe Thiếu chút nữa là đi quá trạm rồi! Đồng Kỳ Anh chán nản bước xuống xe hít một hơi thật sâu. Ở thành phố Hải Vân có một khu vực ở dải phân cách trông hoa giữa hai làn đường đó có