Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi

Chương 60: Anh phải đối mặt thế nào đây?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Vãn Kiều thấy khó hiểu và hỏi: “Sao em lại đi từ trên lâu xuống vậy?”

Còn nữa, vài hôm trước không phải anh trai em vừa từ nhà tổ quay vê sao? Hôm nay không nói một lời nào lại đột nhiên chạy về nhà tổ nữa!”

“Em..”

Đồng Kỳ Anh định nói gì nhưng lại thôi, đến tận giờ, cô vẫn chưa chính thức giới thiệu Phó Quân Bác cho Đường Vấn Kiều biết, nếu đường đột nói ra là bản thân đã kết hôn, đang sống cùng chồng ở tâng đỉnh, phải chăng sẽ không hay? “Chuyện của em, anh trai em đã nói với chị rôi”

Đường Vãn Kiều đồng tình nhìn Đồng Kỳ Anh, sau đó vẻ mặt bất lực nói: “Chị nghĩ, chúng ta nên ở riêng thì tốt hơn.

Dù sao…

em với Lâm Dương cũng không còn quan hệ máu mủ”

Thì ra Đường Vãn Kiều lo lăng về vấn đề này. Đồng Kỳ Anh cười miễn cưỡng và gật đầu. Trước đây, Đường Vãn Kiều tốt với cô, hoàn toàn cũng vì cô là em gái của Nặc Lâm Dương. Nếu như cô không còn mối quan hệ nào với Nặc Lâm Dương mà còn tiếp tục sống cùng với họ thì đúng là không hay. Nghĩ đến đây, Đông Kỳ Anh vội lấy ra chùm chìa khóa của mình, tháo chìa khóa của căn nhà mà trước đây cô thuê cùng với Đường Vẫn Kiều và Nặc Lâm Dương, đưa lại cho Đường Vãn Kiều. “Đồ đạc của em…

Đường Vãn Kiều lại hỏi. Đồng Kỳ Anh ngắt lời: “Em cũng không còn gì để trong căn nhà đó cả”

“Chăn rồi dép thì sao?”

“Chị vứt giúp em nhé!”

“Ồ”

“Ting…” Cửa thang máy mở ra, Đồng Kỳ Anh liên tạm biệt với Đường Vãn Kiều. Sau này không thể gọi Đường Vãn Kiều là “chị dâu’ nữa rồi. Trong thành phố này, ngoài Phó Quân Bác ra, từ nay vê sau, Đông Kỳ Anh cảm thấy bản thân không còn bất cứ ai có thể dựa dẫm được nữa. Tòa nhà công ty Địa Trí, văn phòng tống giám đốc. “Tổng giám đốc Phó, trà bửu lỉ của ngài”

Trợ lý Triệu Bân nhẹ nhàng đặt ly trà gỗm sứ màu đất lên bàn làm việc của Phó Quân Bác. Lúc này, Phó Quân Bác đang chăm chú phê duyệt văn kiện, hoàn toàn không chú ý đến ly trà bên cạnh, anh tiếp tục lật văn kiện trong vô thức, ly trà bị anh chạm phải, đổ ra đầy bàn. Triệu Bân thấy thế vội vàng rút khăn giấy, bước nhanh đến gân lau chùi, vừa xin lỗi vừa nói: “Tôi không nên đặt ly trà ở đây”

“Không sao, tôi không uống trà nữa.

Những văn kiện này sau khi phê duyệt xong, tôi phải đến tổng bộ một chuyến”

Phó Quân Bác gấp văn kiện lại và đứng dậy. “Đi ngay bây giờ ạ?”

Triệu Bân vừa lau bàn xong, có chút do dự hỏi: “ Nửa tiếng sau anh còn một cuộc họp nội bộ nữa.”

“Cuộc họp nội bộ dời vào buổi chiều.”

Phó Quân Bác lãnh đạm nói, trong lòng anh lúc này đang nghĩ tới chuyện của anh hai Phó Quân Tiêu. Hôm nay anh hai sẽ đến tổng bộ kiểm tra như thường lệ, có phải anh nên đi gặp mặt anh hai? Phó Quân Bác đứng dậy, rời khỏi văn phòng tổng giám đốc của anh. Lúc anh đi ra từ thang máy chuyên dụng thì khi ngước mắt, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đứng ngay cổng chính trước mặt. Có lẽ có thân giao cách cảm nào đó, bóng dáng ấy liền quay người. Cô không còn mảnh khảnh như trước đây, mà thêm vào đó nhìn có vẻ đây đặn hơn. Nước da người đàn bà trắng mịn, đôi mắt long lanh, nụ cười tinh khiết, mái tóc đen mượt vừa dài vừa dày vừa xoăn, cánh tay vòng ngay trước ngực đeo chiếc túi LV.

chapter content
chapter content
chapter content
chapter content
chapter content

Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.