“Có phải anh có chỗ nào không thoải mái không?”
Tần Sơ Hạ sốt ruột đến nỗi đứng bật dậy. Giây tiếp theo Phó Diệc Phàm nhắm mắt lại, cơ thể đang ngồi trên ghế của anh vừa hay ngả vào trong ngực cô,
“Này Phó Diệc Phàm, rốt cuộc anh bị làm sao thế?” Tần Sơ Hạ vừa lay lay người Phó Diệc Phàm vừa lo lắng gọi to: “Anh màu tỉnh lại đi mà!”
Chỉ chốc lát sau, Phó Diệc Phàm gục trong lòng cô đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Tần Sơ Hạ đang nâng khuôn mặt anh, vỗ nhẹ nhàng lên má anh, mong rằng có thể gọi anh tỉnh lại.
Nhưng chỉ trong phút chốc, bờ môi Phó Diệc Phàm dần dần chuyển sang màu đen, cô bị dọa tới chết lặng người.
“Phó, Phó Diệc Phàm! Anh đừng dọa tôi mà!” Tân Sơ Hạ không dám lay động người Phó Diệc Phàm lung tung nữa, ánh mắt tràn đầy vẻ bất lực nhìn về phía Tân Vũ Bảo, sốt ruột hỏi: “Bố, rốt cuộc anh ấy bị làm sao vậy?”
“Bố chưa làm gì cậu ta cả!” Tần Vũ Bảo cau mày, đi qua nhìn khuôn mặt Phó Diệc Phàm, có hơi đắm chiêu nói: “Nhất định trước khi cậu ta đến chỗ này của chúng ta đã bị trúng độc rồi. Bây giờ chất độc vừa hay phát tác. Sơ Hạ, con mau đi tìm Vân Thùy qua đây đi, thể chất của Phó Diệc Phàm rất đặc biệt, bố có tiêm cho Vân Thùy rồi, nói không chừng “máu” của Vân Thùy có thể cứu được cậu ta.”
“Cái này, cái này…” Tần Sơ Hạ giật mình ngơ ngẩn, đồng thời trong lòng cô cũng do dự, nghi ngờ độ đáng tin trong lời nói của Tần Vũ Bảo.
“Mau đi nhanh lên, còn lãng phí thời gian nữa, cẩn thận không cậu ta lại chết đấy” Tần Vũ Bảo thúc giục nói, hoàn toàn không để cho Tần Sơ Hạ có thời gian đắn đo nghĩ tới nghĩ lui.
Vì lời nhắc nhở chậm trễ thời gian có thể sẽ khiến cho Phó Diệc Phàm mất mạng, Tân Sơ Hạ không nghĩ được nhiều nữa, nhẹ nhàng đặt Phó Diệc Phàm nằm sấp trên bàn ăn xong, cô lập tức rời khỏi phòng riêng chạy đi tìm Tống Văn Thùy.
Tân Vũ Bảo nhìn thấy cánh cửa phòng riêng khép lại, hình như Tân Sơ Hạ đã đi xa rồi, lúc này ông ta mới bình tĩnh ngồi xuống ghế bên cạnh Phó Diệc Phàm.