Bên kia, trong phòng tiêm thuốc bệnh viện tư nhân.
Bác sĩ vừa tiêm thuốc cho Phó Diệc Phàm xong, Nhiên Hoàng Minh đi tới bảo bác sĩ kia rời đi.
Nhiên Hoàng Minh cầm bản báo cáo xét nghiệm máu của Phó Diệc Phàm, thấy cũng không đáng ngại, thở phào nhẹ nhõm đồng thời tiện báo cho anh biết nói: “Cô bé kia cũng đã không sao rồi.”
“Cảm ơn cậu” Phó Diệc Phàm cúi thấp đầu.
“Cô gái kia chính là Tống Vân Thùy sao?” Nhiên Hoàng Minh tò mò hỏi một câu.
Phó Diệc Phàm gật đầu một cái.
Nhiên Hoàng Minh cười nói: “Cô gái mà ông cố con chọn cũng không tệ lắm, gia thế trong sạch rõ ràng, dáng vẻ cũng đẹp, gia cảnh cũng không có quá nhiều phức tạp, hơn nữa thể chất cũng vừa hợp với con. Hôm đó cậu làm kiểm tra cơ thể cho ông cố con, tiện con giúp ông có con đưa tài liệu của cô bé này cho mẹ con xem qua. Mẹ con cũng cảm thấy mọi mặt cô bé này cũng không tệ. Nghe nói, tài liệu của cô bé cũng đã qua cửa ải cấp trên của con. Xem ra đúng là một sự lựa chọn tốt cho con”
“..” Phó Diệc Phàm lại trầm lặng.
Nhiên Hoàng Minh thấy vậy nhướn mi nói: “Sao vậy? Con không thích sao?”
“Con không thích ai cả” Phó Diệc Phàm ánh mặt ảm đạm nói.
Nhiên Hoàng Minh luôn cảm thấy đứa cháu ngoại này của mình là kiểu một lời hai nghĩa, có thể lại cảm thấy giống như anh đang cố tình giấu giếm điều gì đó.
Ông ta cũng không hỏi tới nữa, mà chuyển đề tài khác: “Cậu cảm thấy chuyện của Tần Vũ Bảo có lẽ cũng nên nói với bố con một câu”
“Không cần đâu, tự con sẽ xử lý tốt.” Phó Diệc Phàm quả quyết từ chối.
Rõ ràng anh không muốn bố mình nhúng tay vào chuyện của mình.