Tân Sơ Hạ vừa nghe Phó Diệc Phàm nói muốn bắt bố mình trút giận, lập tức giơ tay đầu hàng: “Tôi thỏa hiệp được chưa?”
Phó Diệc Phàm nhướn mi, đắc ý nhìn Tần Sơ Hạ, môi nhẹ nhàng cong lên nở một nụ cười nhàn nhạt.
Tần Sơ Hạ thấy Phó Diệc Phàm cười, còn không quên khen anh một câu: “Anh cười lên cũng thật đẹp trai, sau này anh phải cười nhiều lên, khoẻ mạnh lại sống lâu”
“Đây là cô đang nói tốt lấy lòng tôi sao?” Phó Diệc Phàm hỏi ngược lại.
Tân Sơ Hạ ra sức gật đầu, toét miệng cười một tiếng: “Thấy tôi cố gắng lấy lòng anh như vậy anh sẽ bỏ qua cho bố tôi chứ? Tiện có thể cho tôi làm tài xế dự bị của anh không? Dù sao tôi cũng còn đang bận kiếm tiền cho anh không phải sao?”
Phó Diệc Phàm thấy trong lòng Tần Sơ Hạ nôn nóng bảo vệ bố, đột nhiên hiểu ra gì đó, vì vậy thả lỏng nói: “Được, dự bị thì dự bị! Lúc La Khiếu Đình không ở đây, tôi gọi một cuộc điện thoại có phải đến đúng giờ là được.”
“Thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” Tần Sơ Hạ nghi ngờ, dù sao người đàn ông này cũng đã đào cho cô không ít bẫy.
“Ừ, chỉ đơn giản như vậy thôi” Phó Diệc Phàm cười nói. “Vậy chúng ta.”
Đúng lúc Tân Sơ Hạ vừa muốn nói gì đó, cửa bỗng nhiên bị người ta gõ “cốc cốc cốc”.
Chỉ thấy một nữ y tá cầm một cái điện thoại cố định, đứng trước cửa nói: “Cậu chủ, là điện thoại của ông cụ Phó”
Tần Sơ Hạ vừa nghe thấy là điện thoại của ông cụ Phó, liền biết điều ngậm miệng lại.
Nụ cười trên khuôn mặt Phó Diệc Phàm cũng biến mất, đi tới nhận lấy điện thoại cố định trong tay nữ y tá nói: “Alo, ông cố ạ”.
“Nghe nói Vân Thùy bị bệnh nằm viện, tối nay cháu cũng đừng trở về. Ở lại trong bệnh viện, chăm sóc cho Vân Thùy thật tốt đi.” Phó Hoằng Khôn nói.
Phó Diệc Phàm không khỏi nhíu mày: “Cô ấy đã không sao rồi, không cần cháu chăm sóc đâu.”
“Diệc Phàm, đừng quên con bé là vợ chưa cưới của cháu!” Phó Hoằng Khốn cảnh cáo nói.