Ở phòng bệnh bên này.
Tống Văn Thùy nhận được bữa sáng mà tài xế La Khiếu Đình của Phó Diệc Phàm đưa đến, mặt cô ta không có cảm xúc vui vẻ gì. Chắc hẳn tất cả những gì Phó Diệc Phàm làm từ tối qua đến nay đều vì nghe lệnh của ông cụ Phó!
Tống Vân Thùy cười khổ, mở hộp cơm ra, thấy cơm sáng nóng hổi trong đó nhưng cô ta không có cảm giác muốn ăn. Cô ta đặt nó qua một bên, vừa cầm điện thoại riêng trong phòng bệnh lên, chuẩn bị gọi điện thoại cho mẹ Tổng Thiên Thanh của mình, Tống Thiên Thanh đã đẩy cửa vào khiến cô ta hoảng sợ.
“Mẹ, mẹ đến đúng lúc lắm, con có chuyện muốn nói với mẹ” Tống Vân Thùy đặt điện thoại xuống, bỏ qua lời chào hỏi, leo xuống giường bệnh, kéo tay mẹ mình nói: “Mẹ, con cảm thấy chú Tân.”
“Là mẹ bảo chú Tân làm vậy đấy.” Tống Thiên Thanh cụp mắt, áy náy nói.
Tống Vân Thùy choáng váng ngay: “Mẹ, mẹ nói gì?”.
“Mẹ cảm thấy Diệc Phàm không thương con nên nói với chú Tân, xem có cách gì để Diệc Phàm quyết tâm cưới con hay không. Không phải con cứ nói với mẹ là đừng ôm hy vọng với chuyện hôn nhân của các con à? Nhưng mẹ thật sự hy vọng gả con cho Diệc Phàm, mẹ nhận ra được con thích Diệc Phàm, nên… Tổng Thiên Thanh muốn nói rồi thôi, bà ta cũng biết mình sai rồi.
Tối qua sau khi Tần Vũ Bảo về nhà, đã nói với bà ta toàn bộ sự việc, nói cũng vì làm cho người là mẹ như bà ta yên tâm mới làm như thế. Tổng Thiên Thanh nghĩ lại, nếu không phải bà ta nói là Phó Diệc Phàm không cho Vân Thùy nhà bà ta cảm giác an toàn trước mặt Tân Vũ Bảo, người làm bố mẹ như bọn họ đã không…
Tổng Vân Thùy nghe xong, lòng nghẹn ngào không nói nên lời được câu nào. Cuối cùng cô ta mới là tên hề nhảy nhót à?