“Không đúng, hay là ông xem lại một lần nữa thứ?” Tống Vân Thùy quay người nhìn sang ông cụ, chủ động đưa tay phải của mình về phía ông cụ.
Ông cụ vừa nắm lấy ngón tay của Tống Văn Thùy vừa xem xét đường vân tay trong lòng bàn tay của cô ta rồi hỏi: “Sự việc tiến triển như thế nào rồi?”
“Không thuận lợi lắm, ông xem không chuẩn” Tống Vân Thùy đưa mắt nhìn xuống và trả lời.
Ông cụ mỉm cười và nói: “Chắc là do cô diễn không đạt, không đủ để em kế cô tin lời nói của cô thôi” “Có khi nào là ông cụ Phó đã phán đoán sai không?” Tống Văn Thùy hỏi.
Ông cụ mỉm đáp: “Trước giờ phán đoán của ông cụ Phó chưa từng sai”
“Hoặc cũng có thể ban đầu Tân Sơ Hạ chỉ muốn nhắm vào tối nên mới cố tình tiếp cận Phó Diệc Phàm, hoàn toàn không giống như mọi người nói là cô ta có mục đích gì đó nên mới cố tình gây sự chú ý với Phó Diệc Phàm. Hơn nữa, hình như Phó Diệc Phàm có ý định gì khác với Tân Sơ Hạ, hoàn toàn không cần các người nhúng tay vào đối phó với Tần Sơ Hạ” Tống Vân Thùy nhìn ông cụ với ánh mắt nhạy bén.
Đối với hôn sự của cô ta và Phó Diệc Phàm thì vốn dĩ cô ta luôn không chịu đồng ý.
Nhưng hôm đó, khi Tào Quốc Chiến gióng trống khua chiêng tỏ tình với cô ta, sau khi cô ta từ chối Tào Quốc Chiến thì trên đường tan ca về nhà, ông cụ Phó đã cho người chặn xe của cô ta lại, mời cô ta đến một biệt uyển vắng vẻ để nói chuyện.
Lúc đó, cô ta và ông cụ Phó Hoằng Khôn ngồi bên hồ nhân tạo trong biệt uyển, vừa đánh cờ vừa nói chuyện.
Khi nhắc đến Tân Sơ Hạ thì Phó Hoằng Khôn lại nói với cô ta bằng giọng nặng nề: “Em kể Tân Sơ Hạ của cháu là một đứa con gái có tâm địa bất chính”
Câu nói đó khiến cô ta cảm thấy rất bất ngờ.
Sau đó Phó Hoằng Khôn đã nói có đầu có đuôi: “Tần Sơ Hạ tiếp cận Diệc Phàm là có mục đích khác. Ông khuyên Diệc Phàm nên giữ khoảng cách với cô gái đó nhưng Diệc Phàm lại không nghe. Vì vậy, để bảo toàn tính mạng cho Diệc Phàm, ông hi vọng Vân Thùy có thể đồng ý chuyện hôn sự này và nghĩ cách ngăn cản Tần Sơ Hạ tiếp tục tiếp cận Diệc Phàm”
Cô ta còn gạn hỏi thêm: “Có mục đích khác? Có mục đích gì khác ạ?”
“Ông không tiện nói cho cháu nghe cụ thể nguyên nhân bên trong. Cháu biết càng ít thì sẽ càng an toàn. Nhưng ông có thể nhìn ra được, cháu thích Diệc Phàm, lẽ nào cháu muốn nhìn thấy người đàn ông mà mình thích bị một người phụ nữ xấu hủy hoại cả cuộc đời sao?”
Lúc đó Phó Hoằng Khôn như đã đưa ra cho cô ta một vấn đề về tình cảm.
Cô ta đã im lặng.
Dù sao thì cũng không phải mới chỉ có một người nói Tân Sơ Hạ là người xấu.
Ban đầu là mẹ của cô ta, bà ta luôn than vãn đủ điều sai trái của Tần Sơ Hạ.