“Chẳng qua cô và tổng giám đốc Phó vẫn nên đừng lui tới quá gần gũi.” Thanh âm Nhan Huệ Phương hơi thấp xuống.
Tân Sơ Hạ nhìn Nhan Huệ Phương, có chút không hiểu gì: “Lui tới quá gần gũi?”.
“Dù sao tổng giám đốc Phó cũng là người đàn ông đã có vợ chưa cưới, cô lui tới quá thân thiết với tổng giám đốc Phó sẽ chỉ khiến thanh danh của cô xấu đi thôi” Nhan Huệ Phương có lòng tốt nhắc nhở.
Tần Sơ Hạ nghe xong thì dở khóc dở cười: “Tôi và anh ấy có quan hệ hợp tác, ngẫu nhiên lui tới gần gũi cũng rất bình thường mà! Làm sao lại trở thành chuyện làm xấu thanh danh của mình rồi?”
Sau khi nói xong cô lại phát ra một tiếng cảm thán thật dài: “Aiz, tại sao cả đám các người đều lo lắng tôi sẽ tôi sẽ thế nào với anh ấy?”
Từng người đều khuyên cô rời xa anh.
Bố cô là như thế, hai mẹ con Tổng Vân Thùy cũng là như thế, ông cố của Phó Diệc Phàm cũng như thế. Hiện tại ngay đến cả quần chúng ăn dưa trong công ty hàng không không có liên quan gì cũng là như thế.
Tất cả đều đang hoài nghi cô cố ý câu dẫn anh!
Rõ ràng giữa cô và anh cái gì cũng không có!
Rõ ràng!
Trong sạch!
Tần Sơ Hạ rất là buồn rầu.
Cũng may người đàn ông Phó Diệc Phàm này không có hiểu lầm cô.
Nếu không ở trước mặt anh cô chẳng phải sẽ xấu hổ đến chết sao?
“Có thể là dung mạo cô rất xinh đẹp, con gái quá xinh đẹp đều dễ bị công kích?” Nhan Huệ Phương thu lại thái độ nghiêm túc vừa rồi, trêu ghẹo nói.
Tần Sơ Hạ không khỏi nhíu mày lại, vẻ mặt đầy tự luyến lại hoạt bát nói: “Lời này của cô tôi thích nghe! Tôi thích nhất người khác khen tội dung mạo xinh đẹp!”
Lúc này ở dưới lầu, Phó Diệc Phàm vô thức ngẩng đầu lên nhìn về phía Tân Sơ Hạ.
Chỉ thấy Tân Sơ Hạ đang cười cười nói nói với Nhan Huệ Phương, nhưng tiếng nói chuyện của hai người quá nhỏ, trên lầu lại cao nên anh cũng không biết cụ thể hai người đang nói thầm cái gì..
Thật trùng hợp, lúc này Nhan Huệ Phương vô tình nhìn thấy Phó Diệc Phàm đang nhìn về phía hai người các cô, cô lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói với Tần Sơ Hạ: “Chúng ta vẫn là đừng nên bát quái chuyện của tổng giám đốc Phó, tổng giám đống Phó đang nhìn chúng ta kìa”
Tân Sơ Hạ nghe xong thì theo bản năng nhìn xuống dưới lầu.
Ánh mắt của cô đụng vào ánh mắt của Phó Diệc Phàm, sau đó cô cực kỳ bình tĩnh mỉm cười với anh.
Phó Diệc Phàm lại như không có việc gì mà thu hồi ánh mắt, tiếp tục thảo luận với nhân viên về tính khả thi trong lần hợp tác làm ăn này.
Nhưng mà anh nhìn như không có chút rung động nào, lúc nhìn vào văn kiện cùng tư liệu thảo luận với nhân viên, trên môi ngẫu nhiên lộ ra một ý cười yếu ớt.
Giờ phút này, những người bên cạnh ai cũng có thể nhìn ra được, hôm nay tâm tình tổng giám đốc Phó của bọn họ có vẻ rất tốt.
“Tôi cũng xuống dưới hỗ trợ đây!” Tần Sơ Hạ nói một tiếng với Nhan Huệ Phương.
Nhan Huệ Phương mỉm cười gật đầu.
Tần Sơ Hạ giống như một con chim hoàng yến hạnh phúc, xuống lầu đi đến trước bàn hội nghị của bọn họ, rất nhiệt tình hỏi: “Tôi có thể giúp mọi người làm cái gì không?”
Phiên dịch văn kiện này đi, máy tính ở bên kia” Phó Diệc Phàm tiện tay cầm một bản văn kiện ở trên bàn đưa cho Tần Sơ Hạ, sau đó chỉ chỉ vào cái máy tính xách tay đặt trên chiếc bàn tròn bên cạnh cửa sổ thủy tinh.
Tân Sơ Hạ tiếp nhận văn kiện thì lập tức đi qua đó ngồi, bắt đầu làm việc.
Lúc này cũng chỉ có mấy người đang vây quanh trước bàn hội nghị là ngầm hiểu lẫn nhau.