Mặt lạnh kiên định, đường nét góc cạnh rõ ràng, sở hữu làn da màu nâu sẫm, dáng người nhìn vô cùng khỏe mạnh. Anh chàng quân nhân này chẵng những không xấu mà còn rất khôi ngô, hơn nữa trông rất ngầu gần như có thể so với người mẫu nam trên tạp chí.
Úc Tử Duyệt dùng khiếu thẩm mỹ tiêu chuẩn hà khắc để quan sát kỹ lưỡng vị quân nhân trước mắt đã cứu mình một mạng này.
Ngay từ bé cô đã được lớn lên giữa rừng trai đẹp, thật lòng mà nói thì đối với mấy anh đẹp trai cô đã bị miễn dịch. Nhưng đối với ân nhân cứu mạng mình thì đương nhiên phải nhìn kĩ hơn rồi, huống chi hình tượng người quân nhân bấy lâu nay luôn chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng cô!
“Chú quân nhân, xin cảm ơn ân cứu mạng của chú ạ!” Úc Tử Duyệt tươi cười nói xong, thẳng người hướng về phía vị quân nhân nọ cúi rạp người xuống 90 độ để chào.
Nhìn điệu bộ cười ngây ngô lại còn cúi người chào ấy của cô, Lăng Bắc Hàn suýt nữa bật cười ra tiếng, anh mím mím môi để che giấu đi biểu cảm trên mặt, “Cô bé, nơi này rất nguy hiểm, mau về nhà đi!” Lúc anh mở miệng, giọng điệu giống như một phụ huynh đang dạy dỗ con em nhà mình vậy.
“Này!”
“Báo cáo Doanh trưởng! Những đất bùn trên đường lớn đã được dọn dẹp sạch sẽ hết rồi ạ!” Vào lúc Úc Tử Duyệt vừa định mở miệng nói thì có một người chiến sĩ chạy tới, hành lễ báo cáo với Lăng Bắc Hàn.
Doanh trưởng? Thì ra anh ta chính là Doanh trưởng? Úc Tử Duyệt âm thầm suy đoán.
“Thông báo với trưởng ban Vương Soái!” Kế tiếp, chỉ nghe vị Doanh trưởng kia cất giọng bằng âm thanh hùng hậu vang dội nói.
Giọng nói có lực ấy làm cho thân hình nhỏ bé của Úc Tử Duyệt chấn động giật mình, tinh thần phấn chấn như được trở về thời kì quân huấn hồi học cao trung!
“Có mặt!”
“Đường sông bên này bị đất đá sạt lỡ chặn lại rồi, mau gọi người của liên một và liên hai tới đây dọn dẹp!” Người quân nhân nọ lại dùng giọng trầm ấm hùng hậu ra lệnh.
“Rõ!” Tên chiến sĩ kia đáp lại xong xoay người chạy bước nhỏ rời đi. Ngay sau đó, người quân nhân ấy cũng điềm tĩnh vững vàng cất bước bỏ đi.
“Ơ kìa……Này……Chú quân nhân ơi? Chú chờ một chút ạ…..” Úc Tử Duyệt vội vàng chạy lên phía trước, ra sức gọi đồng thời kéo lại cánh tay của chú quân nhân.
Đây là lần thứ hai Lăng Bắc Hàn nghe thấy cô gái nhỏ này gọi mình là “chú” anh dừng chân mím chặt đôi môi mỏng nhìn cô bằng nửa con mắt.
“Chuyện gì?” Đường cong khéo léo của đôi môi mỏng khẽ nhếch, hai hàng mày kiếm đậm đen của Lăng Bắc Hàn chau lên hỏi.
“Hì hì. . . .Chú quân nhân à, thật là cảm ơn ân cứu mạng của chú rất nhiều ạ!” Cô vừa cười ngu ngơ vừa nói.
“Tôi là một chiến sĩ nhân dân, bảo vệ an toàn cho tính mạng và tài sản người dân là trách nhiệm của tôi!” Lăng Bắc Hàn nói như thể đây là chuyện tất nhiên nên làm.
“Vậy, vậy……Nếu đã như vậy thì…..Chú à, cái túi xách của cháu ấy, chiếc ba lô du lịch của cháu vẫn còn bị chôn ở bên dưới đấy ạ! Chú có thể gọi người giúp cháu đào lấy nó lên được không hả?” Nhìn thấy nét mặt vị sĩ quan nọ không có biểu lộ chút cảm tình nào. Sao lúc mình nói chuyện đầu lưỡi cứ như bị thắt lại ấy nhỉ?
Chú? Mình thật sự là già như vậy ư? Lăng Bắc Hàn cúi đầu liếc nhìn thật kỹ cô gái nhỏ có dáng người thon gầy đầu tóc rối bời trông có vẻ còn chưa đến tuổi trưởng thành kia, thần sắc trong mắt trở nên sâu lắng xa xôi.
Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói, “Cô đi theo tôi!” Nói xong liền cất bước dẫn đầu đi trước.
“Hả?” Úc Tử Duyệt mờ mịt chẳng hiểu gì chỉ sửng sốt ngạc nhiên thốt lên một tiếng, ngay sau đó chạy bộ bước nhỏ đuổi theo cái người quân nhân có dáng dấp vô cùng khôi ngô cường tráng kia.
“Ối trời ơi, mệt chết tôi rồi!” Rốt cuộc cũng theo kịp người ấy chạy đến quân doanh của họ. Đầu đổ đầy mồ hôi, cô thở hồng hộc vội vã ngồi xuống một tảng đá lớn ở kế bên cạnh, tên quân nhân này đi bộ mà tưởng chừng còn muốn nhanh hơn mình chạy nữa ấy!
Cởi chiếc giày thể thao trên chân xuống, rút miếng băng vệ sinh ướt sũng từ trong chiếc giầy ra, cô bịt mũi lại nhìn ngó chung quanh bốn phía mà không biết ném nó đi đâu bây giờ. . . .?
“Cô bé, xin chào, tôi là Lục Khải ban trưởng ban cấp dưỡng*!” Ngay Lúc này, một anh chiến sĩ nhìn còn rất trẻ chạy tới chỗ cô, đứng trước mặt cô mộc mạc thật thà vừa cười vừa nói. (quản lý khâu nấu nướng)
Khi nhìn thấy miếng băng vệ sinh trong tay Úc Tử Duyệt thì hai gò má anh chiến sĩ trẻ ngay lập tức xấu hổ đỏ bừng lên.
“Hi, chào anh!” Úc Tử Duyệt ngước lên khuôn mặt nhỏ nhắn lễ phép chào lại, lộ ra hai hàng răng trắng sáng xinh xinh, vẫn dửng dưng tự nhiên mà giơ lên miếng băng vệ sinh trong tay.
“Cô bé, đợi đến sáng sớm ngày mai, tôi sẽ đưa cô về lại khu chợ bằng xe của tôi, đến lúc đó gọi người chiến sĩ nào phụ trách cô để đưa giúp cô đến trạm xe ở gần đó!”
“Này, đợi một chút….. Anh…..Anh nói vậy là có ý gì?”
“Cô bé, Doanh trưởng chúng tôi nói, cô là cô bé còn vị thành niên, ở nơi này không được an toàn cho lắm, vì vậy chúng tôi phải có trách nhiệm đưa cô về đến tận nhà!”
“Chưa đến tuổi vị thành niên á? Ai chưa đến tuổi trưởng thành hả? Ai nói muốn về nhà? Tôi còn muốn đi bộ đến Lhasa* nữa đấy!” Úc Tử Duyệt nghe xong lời của anh chiến sĩ trẻ nọ nói, lập tức nhảy dựng lên, một chân không có mang giày vắt lên một chân đang mang giày, ngẩng đầu ưỡn ngực mà rống lên nói.