Editor: Gamapdethuong
Một nhà hàng tây sang trọng ở thành phố A, người đàn ông ngồi ở trong góc mặc bộ âu phục, khi giơ tay nhấc chân tản mát ra một loại khí chất không tầm thường, khách đi vào chợt liếc nhìn anh, còn tưởng rằng nơi này là ở phim trường đấy.
Lăng Bắc Hàn hôm nay không mặc quân trang, chính là muốn phù hợp với buổi xem mắt thôi. Đối với lần xem mắt này, đến bây giờ trong lòng anh vẫn muốn nói không hơn là vui mừng, hoặc là kháng cự. Dù sao, hòa hoãn đã nhiều năm như vậy cũng nên kết thúc rồi.
Anh muốn kết hôn sớm một chút.
Úc Tử Duyệt tiến vào phòng ăn, đôi mắt đen nhánh ngóng nhìn bốn phía, tìm kiếm một vị quân nhân mặc quân trang, nhìn hết một vòng cũng không phát hiện!
Cái tên Lăng Bắc Hàn này! Làm cái gì vậy!
Cô tức giận giẫm mạnh đôi giày cao gót bảy cm của mình, đi tới một vị trí gần cửa sổ đang muốn đặt mông ngồi xuống thì cô dừng lại, sau đó rất thục nữ duy trì hình tượng dùng đôi tay che váy, ngồi xuống.
Hành động như vậy từ trước đền nay đều không có trong tự điển của cô, cực kỳ phiền phức. Đều do mẹ gây ra, còn nói lần gặp gỡ này không giống với lần gặp mặt ở Tây Tạng trước đây, nhất định phải trở thành hình tượng một thục nữ đoan trang.
Cô chỉ cảm thấy giả tạo, mình vốn cũng không phải là thục nữ, sống theo quán tính, hiện tại mang giày cao gót, mặc váy công chúa chất liệu chiffon viền hoa, tóc xõa dài, túi xách phong cách luôn cầm trong tay, cảm giác mình giống như là cái tượng gỗ con nít.
Huống chi, diện mạo thật của cô Lăng Bắc Hàn đã từng thấy, nhưng vì không để ẹ lo lắng, cô rất phối hợp.
Lăng Bắc Hàn nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian hẹn gặp mặt cũng qua hết nữa tiếng, nhưng đối phương lại không thấy tới? Chẳng lẽ đối phương đổi ý rồi sao?
Thời bây giờ, hôn nhân tự do, có ai lại đồng ý lấy một người đàn ông chưa gặp mặt?
Ánh mắt sâu xa và nhạy bén như chim ưng có chút không kiên nhẫn quét một vòng ở phòng ăn, nhìn thấy vị trí bên cạnh cửa sổ, một bóng dáng màu trắng thì tay Lăng Bắc Hàn đang cầm ly nước đưa lên khóe miệng chợt cứng ngắc.
Là anh hoa mắt? Gương mặt của cô gái kia sao lại quen thuộc như vậy?
Cô ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, ăn mặc vô cùng ngọt ngào tươi mát xem ra là trang phục thục nữ, cầm trong tay điện thoại màu trắng, nếu như mới vừa rồi anh vẫn còn không xác định người đó chính là nhóc con, như vậy giờ phút này, vẻ mặt không kiên nhẫn, bộ dạng tức giận trước mặt làm anh lập tức xác định người này chính là …….
Úc Tử Duyệt?
Bỗng chốc, trong đầu thoáng qua một cái tên mơ hồ mà bà đã từng nói qua……
Cho dù nội tâm đang đảo lộn, nhưng anh vẫn giữ được vẻ tỉnh táo bên ngoài, đứng dậy, sải bước hướng xéo đối diện cửa sổ đi tới.
“Úc Tử Duyệt?” Úc Tử Duyệt đang cầm điện thoại di động chơi Ninja trái cây “cho hả giận” thì nghe được từ trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói trầm thấp mà giàu từ tính vang lên thì động tác dừng lại, ngẩng mặt lên, nhìn người đứng đối diện từ trên cao nhìn xuống như canh chừng người thì cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch.
“Tên lính thối…….” Vừa hô lên, cô vội vàng che cái miệng nhỏ nhắn, chỉ thấy Lăng Bắc Hàn đã ngồi xuống đối diện với cô, cho dù không có mặc quân trang, tư thế ngồi như cũ cao lớn nghiêm chỉnh mà không mất đi vẻ ưu nhã cùng vớiphong cách nhà hàng Tây thật giống nhau.
“Không ngờ anh không mặc quân trang!” Úc Tử Duyệt không có câu nào hờn giận oán trách, có chút ngượng ngùng không dám nhìn anh, có thể là bởi vì hôm nay trang phục cô mặc không hợp với tính cách đi, như vậy xem ra mình “rất nữ tính” đột nhiên cũng có chút ngượng ngùng đối mặt với cái người mình tưng hô to gọi nhỏ chú quân nhân.
Hơn nữa, anh cũng sắp trở thành chồng của mình!
Mặt cô hồng? Lăng Bắc Hàn khó có thể tin nhìn khuôn mặt đỏ nhỏ nhắn đối diện, không khỏi lại quan sát bộ đò cô mặt lần nữa, thật sự không nghĩ tới, đối tượng kết thân lần này lại chính là cô!
Thật ra thì không phải anh không ngờ, chỉ là trước kia thật không có quan tâm.