Editor: Quyền
Con trai luôn ít nói ít cười trầm ổn kín kẽ giờ phút này lại cùng con bé Úc Tử Duyệt chơi vui vẻ như vậy? Tiếu Dĩnh thật kinh ngạc, bất động thanh sắc đi vào, vẻ mặt thật nghiêm túc.
“A…Bác gái” Úc Tử Duyệt đang cười ha ha nhìn gương mặt nghiêm túc của Tiếu Dĩnh vội vàng thu lại la lớn. Lăng Bắc Hàn giống như không thấy Tiếu nữ sĩ, cắm đầu cắm cổ dựng ngược.
Con trai không nhìn làm lòng Tiếu Dĩnh không vui, nhất là anh lại ở trước mặt Úc Tử Duyệt. Đây không phải là dạy Úc Tử Duyệt không coi bà ra gì sao?
“A, Bác gái là anh ấy đang rèn luyện thân thể” Úc Tử Duyệt cảm giác không khí quỷ dị, thật ra thì lùc nãy ăn cơm cũng có cảm thấy. Nhà họ Lăng rất kì quái, Lăng Bắc Hàn không gọi bà nội là bà nội mà là bà cụ, còn ba thì lại gọi là ông cụ.
Cô vội vã cười cười nói với Tiếu Dĩnh, một tay nho nhỏ len lén đưa về sau lưng lôi kéo quần Lăng Bắc Hàn nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
“Lăng Bắc Hàn” Bỗng Úc Tử Duyệt hét to.
“Dạ! bà xã đại nhân có chỉ thị gì?” Lăng Bắc Hàn vội hét to trả lời, âm thanh cực kì vang, Tiếu nữ sĩ nghe cực kì chói tai, trong long cực kỳ không vui.
Bà xã đại nhân? Sao lại gọi cô như vậy?
Úc Tử Duyệt vì bị câu nói của Lăng Bắc Hàn làm cho sững sờ “Đứng, đứng lên” Cô vội mở miệng, lại cảm giác có chút xấu hổ.
“Tuân lệnh!” Lăng Bắc Hàn thân thể nhẹ nhàng linh hoạt trở mình, cả người thẳng tắp đứng trên sàn, sàn nhà bị động tác của anh rung động.
Tiếu nữ sĩ cau mày nhìn Lăng Bắc Hàn vỗ vỗ tay “Ơ, Tiếu nữ sĩ có gì chỉ thị?” Lăng Bắc Hàn làm như vừa phát hiện ra bà trầm giọng nói.
Úc Tử Duyệt lần này thật loạn rồi? Cái gì, anh gọi mẹ mình như thế sao?
“Không việc gì thì nghỉ sớm một chút, đừng ồn ào như thế làm phiền bà cụ” Tiếu nữ sĩ liếc nhìn Úc Tử Duyệt nói xong xoay người rời đi.
“Rầm..” Tiếu Dĩnh vừa ra khỏi phòng, Lăng Bắc Hàn lập tức đóng cửa lại.
“Này, chú, anh đối với mẹ anh như thế sao, còn nữa anh gọi bọn họ đều rất kì quái” Tiếu Dĩnh rời đi, Úc Tử Duyệt tò mò hỏi.
Anh không ngờ cô tỉ mỉ phát hiện sự khác thường của nhà mình, không ngờ mình lại biểu hiện rõ rang như thế.
“Đây là thái độ anh đối với họ nhưng em cũng đừng học theo anh” Đôi tay Lăng Bắc Hàn ấn bả vai cô, nhìn dáng vẻ nhỏ bé của cô giống như gia trưởng dạy dỗ đứa bé.
Úc Tử Duyệt nghe không hiểu, cô từ nhỏ đến lớn sống trong ấm áp cùng hạnh phùc, đối với cha mẹ càng thân cận không lớn không nhỏ, không như thái độ của Lăng Bắc Hàn đối với người nhà của anh.
“Còn kêu anh là chú, anh sẽ không khách khí” Lăng Bắc Hàn nhìn vẻ mặt mê man của cô lại nói.
“Không gọi anh là chú vậy gọi anh bằng gì?, Hàn, Bắc Hàn? Quá chua, nghe thật tê dại luôn” Úc Tử Duyệt khôi phục như cũ, liếc anh một cái, le lưỡi nói.
Sau đó đẩy cánh tay anh ra thối lui đến một khoảng cách an toàn, cô cũng không quên lúc nãy thiếu chút nữa anh ăn luôn cô.
Lăng Bác Hàn không để ý cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé cô đi ra ngoài “Định đi đâu?” Úc Tử Duyệt hỏi
“Phòng khách, Nếu em muốn ở lại anh cũng miễn cưỡng chứa chấp em” Ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, Lăng Bắc Hàn nhàn nhạt nói, gương mặt tuấn tú vẫn lãnh khốc như cũ.
Miễn cưỡng? Hừ, cho là cô không muốn đi ra à! Úc Tử Duyệt tức giận, ngoài cười trong không cười mở miệng “Hắc hắc…Vậy tôi cũng miễn cưỡng chấp nhận ông chú già như anh”