*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai ngày tới làm việc cũng tương tự như hôm nay, cuộc thi người mẫu vẫn đang tiếp diễn, công việc của Thẩm Ngọc Lam chỉ đơn giản là mỗi lần chuyển màn thì dặm lại phấn cho các người mẫu là được.
“Tiểu Thẩm kế tiếp còn ba cuộc tranh tài nữa, muộn một chút sẽ có nhân vật nổi tiếng đến đây, cô mau phấn chấn lại tinh thần đi”
Thẩm Ngọc Lam gật đầu: “Vâng, quản lý Lâm”
“Nghe nói lát nữa cậu chủ nhà họ Ninh sẽ tới đây” Một cô gái mập mạp mặc áo khoác vừa đi. vừa tám chuyện cùng quản lý Lâm.
“Không thể nào, thật sự là cậu chủ Ninh tới sao?”
“Đương nhiên rồi, đây là công ty của vị hôn thê anh ta, lần này tổ chức cuộc thi quy mô lớn như vậy, anh ta không nhìn mặt người khác thì cũng phải nhìn mặt vị hôn phu đúng chứ” Cô gái mập uống nhanh hai ngụm nước rồi lùi về sau ngồi vào bàn trang điểm.
“Hơn nữa theo tôi biết được thì công ty này thực chất là thuộc quyền sở hữu của nhà họ Ninh và Cô Cao chỉ thay mặt anh ta quản lý”
Ngay khi Thẩm Ngọc Lam đang dọn dẹp lại bàn trang điểm liền nghe thấy cô gái mập nói câu này, cơ thể cô bỗng chốc giật mình, cọ vẽ chân mày và phấn trong tay cô rơi xuống ghế.
Có sự nhầm lẫn nào không vậy? Đây là công ty của Cao Nhã Uyên, Ninh Nhất Phàm là ông chủ đứng sau công ty này.
Môi cô mím lại, đây rốt cuộc là loại duyên phận gì vậy?
Trốn cũng trốn không xong.
Nửa ngày sau, Bởi vì sự việc này mà Thẩm Ngọc Lam có chút mất tập trung.
Cho đến lúc giọng nói sắc bén của quản lý Lâm vang lên
“Các thợ trang điểm hãy chuẩn bị đi. Một lát nữa mấy người sẽ bước ra sân khấu và hạ màn. Lần này các bạn có công lao rất lớn”
Nghe thấy vậy cả đám người cùng vui vẻ reo hò.
Thẩm Ngọc Lam theo bản năng muốn chạy trốn, cô chưa chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với Cao Nhã Uyên.
Chuyện tốt như ngủ với vị hôn thê người ta, dù không theo ý muốn nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà chột dạ.
Cô ôm bụng: “Quản lý, bụng tôi có chút không thoải mái nên tôi không đi được” Nói xong cô giả vờ đi một cách khó khăn đến bàn trang điểm.
Quản lý Lâm híp mắt nhìn cô, đi tới khoác bàn tay to lên vai cô: “Ngọc Lam, em không sao chứ?” Lúc nói chuyện bàn tay kia chẳng biết cố ý hay vô tình đã trượt xuống sau lưng.
Thẩm Ngọc Lam bỗng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nhíu mày, tay của người đàn ông này… là đang quấy rối cô sao?
Cô đứng thẳng người, ánh mắt tối lại rồi dùng sức quay người hất bàn tay đang
trượt lên trượt xuống của anh ta: “Quản lý Lâm, tôi đi ra ngoài hít thở không khí.”
“Cô không sao chứ? Cần tôi đỡ cô đi không?” Quản lý Lâm vội vàng kéo tay Thẩm Ngọc Lam nhưng ánh mắt lại chú ý xuống bộ ngực của cô.
“Không cần, không cần đâu” Thẩm Ngọc Lam cũng không phải kẻ ngốc, ánh mắt kia của anh ta, người sáng suốt vừa nhìn đã biết. Chỉ là cô có chút buồn bực, ở đây có rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp hơn cô, vóc dáng tốt hơn cô cũng có khối người, ấy thế mà tại sao lại nhắm chúng cô, trong lòng nhất thời sinh ra chút ác cảm.
Nói xong cô gật đầu với quản lý Lâm rồi nhanh bước ra cửa.
Chỉ là lúc này cô bỗng phát hiện mình đã vô tình mà bước tới sảnh trước, cô nghiêng đầu nhìn vào bên trong cánh cửa thì bắt gặp hình ảnh Cao Nhã Uyên đang đứng trên sân khấu vòng tay ôm Ninh Nhất Phàm.
Cô nhíu mày.
Nên làm gì bây giờ đây? Trước có sói, sau có hổ…
Giữa lúc cô quay người chuẩn bị rời đi thì cánh cổng nặng nề bị người kéo ra từ bên trong phát ra âm thanh ngột ngạt, cô đi lên trước bước vào căn phòng trống bên cạnh.
“Phàm, chốc nữa bọn em sẽ đi tiệc ăn mừng, anh đi cùng được không?”
Là giọng nói mềm mại pha chút nũng nịu của Cao Nhã Uyên.
“Anh mà đi thì sợ mọi người không được tự nhiên, mọi người cứ đi chơi đi” Ninh Nhất Phàm trả lời hờ hững.
Đối với lời từ chối của anh Cao Nhã Uyên có chút không vui.
“Thế nhưng họ muốn anh đi với em, có được không Nhất Phàm?”
Cô làm nũng không có tác dụng đối với Ninh Nhất Phàm.
Chỉ thấy Ninh Nhất Phàm giờ đồng cánh tay lên nhìn đồng hồ: “Thôi, em cứ đi tiệc đi, ngày mai là sinh nhật ông nội anh sẽ phải người đến đón em”
“Ngày mai là ngày mai, hôm nay em muốn anh đi cùng em” Cao Nhã Uyên nắm lấy tay Ninh Nhất Phàm rồi dựa vào người anh.
Lúc này điện thoại của Ninh Nhất Phàm bỗng reo lên.
Cô ta kéo cho đến khi đầu con búp bê tách ra khỏi cơ thể mới dừng lại rồi thở hồng hộc, nhìn lại con búp bê thấy đầu nó đã bị cắn thành hình trái tim thì cô ta mới nhếch mép cười âm hiểm, nụ cười ấy khiến cho người khác phải rùng mình.