Sở Tịnh Khuynh rõ ràng nhìn thấy tia không vui lóe lên trong ánh mắt Ninh Nhất Phàm, đáy lòng chợt cảm thấy khó hiểu. Ninh Nhất Phàm từ nhỏ đã lớn lên ở đây, một chút cay cũng sẽ không động đũa, anh ta không tin, anh lại có thể đến ăn một bữa xem như thế nào.
Quay đầu lại, anh ta thấy Thẩm Ngọc Lam trốn tránh ánh mắt của mình, trong lòng hiểu ra, mặt Sở Tịnh Khuynh trắng bệch. T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
“Anh họ, anh thích cô ấy?” Thẩm Ngọc Lam nghe thấy vậy, toàn thân cứng đờ: ” Tổng giám đốc Sở, cậu nói lung tung cái gì vậy?”
“Anh họ, anh thích cô ấy đúng không?” Sở Tịnh Khuynh dường như không nghe thấy lời Ngọc Lam nói, nhìn chằm chằm Ninh Nhất Phàm hỏi lại.
Thẩm Ngọc Lam hất tay anh ta ra, cầm lấy túi xách, mặc kệ hai người đàn ông kia, xông về phía mưa.
“Đúng vậy, tôi thích cô ấy!” Mưa càng lúc càng lớn, nhưng giọng nói vừa ấm áp vừa lạnh lùng đó vẫn xuyên qua những hạt mưa, truyền vào tại Thẩm Ngọc Lam.
Hô hấp của cô như ngừng lại, không thể tin mở to hai mắt, hai chân cũng tê liệt không thể bước đi.
Tên đàn ông này điên rồi à? Chẳng lẽ anh quên rằng mình đã đính hôn sao? Lại còn thản nhiên nói trước mặt người khác là anh thích cô?
“Anh họ, cô ấy là bảo mẫu nhà anh đấy? Anh chắc chắn mình thích bảo mẫu của con trai mình sao?” Tiếng của Sở Tịnh Khuynh lần nữa truyền đến.
Thẩm Ngọc Lam dừng chân, quay đầu lại, nhìn Sở Tịnh Khuynh với ánh mắt lạnh buốt.
Cô trầm mặc hồi lâu, sau khi tâm tình an tĩnh lại, mới chậm rãi nhìn sang Ninh Nhất Phàm: “Tổng giám đốc Ninh, tôi nói rồi, tôi không hề có hứng thú với đàn ông đã đính hôn, xin anh hãy thu lại sự yêu thích của mình!”.
Nói xong, cô dứt khoát quay đầu, bước về phía màn mưa.
Ninh Nhất Phàm dường như biết cô sẽ bỏ đi, vậy nên cũng sải chân cùng bước về hướng đó. Lúc Thẩm Ngọc Lam giơ tay chuẩn bị vẫy taxi, tay anh bắt được vai cô, kéo lại, bung dù che kín cô khỏi màn mưa.
“Theo tôi lên xe!”
Ngọc Lam khóe miệng co rút: “Tôi muốn trở về chỗ làm, cũng không dám làm phiền Tổng giám đốc Ninh.” Cô chính là muốn nói bóng gió, tôi chuẩn bị đi làm đó, là tới chỗ vị hôn thê của anh đó, giám đốc anh cũng nên biết rõ điều đó chứ?
Ninh Nhất Phàm nghiêng đầu, nhìn cô một lượt. Ngoại trừ gương mặt ra, phía sau, tóc cùng áo khoác của cô đã ướt sũng, cánh tay đeo túi xách đã lạnh công đến ửng đỏ lên.
Ninh Nhất Phàm nhét chiếc ô vào tay Thẩm Ngọc Lam, thò tay ôm lấy eo cô. Thẩm Ngọc Lam bất ngờ mở to hai mắt. Anh mạnh mẽ nhét cô vào phía trong xe, rồi nhanh chóng bước vào bên còn lại.
Sau khi ra lệnh cho tài xế lái xe đi, Ninh Nhất Phàm đưa tay cởi quần áo của Thẩm Ngọc Lam. “Này, anh muốn làm gì vậy?” Cô đưa tay ôm ngực, chân tay giãy dụa.
“Cởi quần áo của em chứ làm gì?” Anh thản nhiên ném cho cô một câu, rồi lại đưa tay tiếp tục cởi quần áo cô xuống, tay vừa dùng lực, áo khoác của Ngọc Lam đã bị cướp lấy, bị Ninh Nhất Phàm ghét bỏ, ném qua một bên.
“Ninh Nhất Phàm, anh điên rồi sao? Trên xe còn có người đấy?” Dù cô không muốn nhưng vẫn phải đem lời này nói ra.
Sau đó đã thấy bàn tay Liễu Tự hướng lên trần xe, bẩm một cái nút, một tấm bình phong hiện ra ngăn cách ghế trước và ghế sau.
“Cô Thẩm, cô đừng lo lắng, tấm bình phong này cách âm tốt lắm!” Liễu Tự trấn an.
Thẩm Ngọc Lam cứng hàm, đang định lên tiếng giải thích, tấm bình phong đã hoàn toàn che kín, ngăn cách ghế xe.
Phía sau, lúc này, đã