Sân bay.
Hà Duệ Ân đang xách hành lý, còn mẹ Ninh thì khoác tay ba Ninh, khi nhìn thấy Ninh Nhất Phàm và Cao Nhã Uyên, mẹ Ninh liên chạy về phía trước rồi ôm lấy Ninh Nhất Phàm.
“Trời ơi, con trai của tôi sao lại đẹp trai thế này”
“Đúng vậy đó, trong mắt mẹ chỉ có đứa con trai này thôi” Giọng nói của người con gái vang lên, tất cả quay người về phía sau Hà Duệ Ấn.
Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Vân Triết đang đứng phía sau Hà Duệ Ân: “Vân Triết, không phải con… con nói không trở về nước sao? Sao lại…”
Ninh Vân Triết liếc nhìn mẹ Ninh, tiến lên phía trước, mắt nhìn chẳm chằm Ninh Nhất Phàm: “Không phải em về tham dự đám cưới của anh đâu, em về đây để công tác”
Cao Nhã Uyên nhìn người phụ nữ ở phía trước, kéo tay áo Ninh Nhất Phàm, vẻ mặt dịu dàng nói: “Dì, chú, chào mọi người..” Khi nhìn thấy Hà Duệ Ân, rõ ràng có hơi không hiểu, nhưng cô ta vẫn lịch sự lên tiếng chào hỏi: “Chào cô Hà, lâu rồi không gặp”
Nghe thấy cô ta gọi Hà Duệ Ân như vậy, mẹ Ninh khẽ nhíu mày.
Cao Nhã Uyên nhìn thấy Ninh Vân Triết: “Nhất Phàm, người này, anh không mau giới thiệu đi”
Ninh Nhất Phàm nhẹ nhàng xoa đầu của Ninh Vân Triết, từ sau khi xảy ra chuyện đó, cô bé này vẫn luôn đành hanh với anh, nhiều năm như vậy, cũng chưa từng gọi anh một tiếng “anh”.
Ninh Nhất Phàm cũng không trả lời câu hỏi của Cao Nhã Uyên mà chỉ nói: “Vân Triết, Liễu Tự đang ở bên ngoài”
Trong mắt của Ninh Vân Triết có một tia màu sắc kỳ lạ lóe lên.
Cô ta nuốt nước bọt, mặc kệ Ninh Nhất Phàm, sau đó đi vòng qua Cao Nhã Uyên, ánh mắt nhìn kĩ tính cách của cô ta sau vài giây, rồi quay đầu lại, nhìn Hà Duệ Ân: “Dì út, không phải dì nói đã tìm được một cô gái rất bình thường sao? Nhìn người này trông không giống tâm thường chút nào?”
Cách chơi chữ của Ninh Vân Triết khiến cho mọi người đang đứng đấy mỗi người có suy nghĩ khác nhau.
Dì út?
Cao Nhã Uyên ngẩng đầu nhìn về phía Hà Duệ Ân. Lúc này cô ta mới phát hiện, dáng vẻ của người phụ nữ này thật sự có vài nét giống với mẹ Ninh.
Cô ta quay đầu nhìn Ninh Nhất Phàm.
“Nhất Phàm, người này là… dì út?”
Ninh Nhất Phàm nhẹ nhàng nói “ừm”, không thể nhìn ra là cảm xúc gì.
Sau đó anh quay người sang bên cạnh, chào hỏi ba mẹ Ninh: “Ba, mẹ, xe đang đợi dưới tầng rồi” Nói xong, liền đi về phía cửa ra vào.
“Dì út, trước đây Nhất Phàm chưa từng nói với con dì là… thật là ngại quá.”
Hà Duệ Ân chỉ mỉm cười với cô ta, không gần gũi, cũng không xa lánh.
Đến biệt thự nhà họ Ninh.
Trong phòng làm việc.
Hà Duệ Ân dựa lưng vào bàn làm việc nhìn Ninh Nhất Phàm đang đứng ở bên cửa sổ, cô ấy cầm lấy gáy của quyển sách, gõ gõ mặt bàn: “Nói đi! Sao lại thay cô dâu khác rồi?”
Ninh Nhất Phàm cầm điếu thuốc trong tay, gạt nhẹ nó, im lặng một lúc lâu rồi mới quay đầu nhìn Hà Duệ Ân.