“Đứa nhỏ này, cháu chịu khổ rồi” Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói đầy thăng trầm nhưng lại dịu dàng.
Diệp Lâm ngẩng đầu lên, nhìn qua thì có thể thấy bà cụ này là người hiền lành hoà nhã và không có vẻ nghiêm túc giống như ông cụ Lâm. Lúc này hai hàng nước mắt bà ấy đang chảy ra, dù trên mặt có những nếp nhăn nhưng dáng vẻ này cũng không khó để nhìn ra vẻ xinh đẹp khi còn trẻ của bà cụ.
Nếu đoán không lầm thì người này có lẽ là bà ngoại của cô? Bởi vì mẹ rất giống bà ấy, cô cũng giống. Nghĩ đến đây, cô không kìm được mà nhìn lâu hơn nữa. Chỉ là tại sao đến bây giờ họ mới đến tìm cô? Mẹ cũng đã mất rồi mà.
“Nếu đã muốn nhận người thân vậy tại sao không đến nhận khi mẹ tôi còn sống? Cô nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi.
Bà cụ trước mặt tiến lên vài bước rồi nắm lấy tay cô: “Đứa nhỏ này, sao chúng ta lại không nghĩ đến chứ. Thế giới rộng lớn như vậy, mẹ cháu còn cố tình trốn tránh, chúng ta cũng không có cách nào để tìm được. Nếu không nhờ mặt dây chuyền trên tay Minh Tuyền, thì sợ rằng chúng ta sẽ không thể nhận ra cháu”
Mặt dây chuyền?
“Mẹ, mẹ nhìn xem, là cái này này?” Trong lòng bàn tay của Diệp Minh Tuyền có một sợi chỉ màu đỏ, đầu kia của sợi chỉ có buộc một mặt dây chuyền hình thoi. Mặt dây chuyền được làm bắng bạc, bên ngoài rỗng còn ở giữa thì có một viên đá nhỏ màu đỏ, cái này là mẹ cô đã để lại. Mắt Diệp Lâm trầm xuống, rồi cô đưa tay nhận lấy: “Diệp.
Minh Tuyền, con lấy ở đâu ra vậy?”
Thứ này, cô phát hiện được khi thu dọn di vật của mẹ, nó được mẹ cất trong một chiếc hộp tinh xảo. Tuy nhìn qua cũng không giống món đồ có giá trị gì, nhưng khi mẹ lâm bệnh cô đã từng thấy mẹ thường xuyên ngẩn người nhìn nó.
Cô nghĩ rắng chắc đây là một đồ vật rất quý giá đối với mẹ, cho nên cô mới không nỡ vứt đi. Nhiều năm như vậy bất kể là đi đến đâu cô cũng mang theo nó bên mình.
“Con…Hôm qua con vô tình nhìn thấy ở trong ngăn kéo tủ. Nên hôm nay con đã đeo nó, lúc ở nhà ba Sở có một chú nói muốn xem thử, kết quả là sau đó ông cụ đã lập tức đi tới chỗ con”
“Đó là vật mà mẹ của cháu đã đeo từ khi mới được sinh ra đấy, sau đó…sau đó..” Bà cụ khóc không thành tiếng.
Một tiếng sau Diệp Lâm đã hiểu rõ mọi chuyện. Ông ngoại của cô là chủ của hòn đảo Liên Vụ, hòn đảo này có vị trí rất đặc thù, quanh năm nó đều bị sương mù bao phủ, xung quanh cũng có biển rất sâu.
Khi máy bay đến đây, nếu là phi công bình thường thì không thể hạ cánh được, dưới đáy biển cũng toàn là đá ngâm, người không quen đường nếu muốn đi thì chỉ có một con đường chết.
Cho nên nhiều năm về trước tổ tiên của nhà họ Lâm sau khi tìm hiểu địa hình xung quanh thì đã lấy nơi đây làm của riêng. Sau này do vị trí ở trên biển nên nó không chịu bất kỳ sự khống chế của quốc gia nào, các nhà lãnh đạo đã nghỉ hưu của các quốc gia cũng thường tập hợp về đây.
Những vị lãnh đạo đó khi còn cầm quyền, không ít thì nhiều họ cũng đã đắc tội với nhiều người. Cho nên sau khi nghỉ hưu, họ sợ sẽ bị kẻ địch báo thù nên đã chọn nơi này.
Nhưng muốn đến đây không những phải có gia tài kếch xù mà sau khi lên đảo phải tuân theo một quy tắc. Đó chính là, mạng lưới quan hệ gắn bó chặt chẽ sau lưng mà các lãnh đạo đó có đều phải để chủ đảo tuỳ ý sử dụng, hơn nữa cả đời cũng không được rời khỏi đảo.
Chính vì như vậy mà những người ở trên đảo đều là những nhân vật đã từng đứng trên đỉnh của thế giới nhưng lại vì bảo vệ tính mạng mà lưu lại nơi đây. Có điều nghe nói là, đã đến đây rồi thì sẽ có rất ít người muốn rời đi. Bởi vì ở đây chính là thiên đường, một thế ngoại đào viên.