“Chị, người vừa nãy cùng chị nói chuyện là ai thế?” Đang xem đồ dùng trên giường tân hôn trong một cửa hàng, từ xa cô nhìn thấy Lâm Nhụy Hi qua lớp kính hình như đang nói chuyện với ai đó, khi đó có người đã chắn mất tầm nhìn của cô, vì vậy cô không nhìn rõ là ai. Đến lúc cô chạy đến nơi thì phát hiện người đó đã đi mất rồi.
“Không có gì đâu, đi thôi, chúng ta tiếp tục mua sắm đi, em nói xem đám cưới của em chị nên tặng gì thì được nào?” Lâm Nhụy Hi kéo tay cô tiếp tục đi mua sắm.
Thẩm Hâm Dao không bỏ cuộc, tiếp tục quay đầu nhìn về phía sau, cô rõ ràng nhìn thấy có người, sao lại biến mất rồi?
Là do cô nhìn nhầm rồi sao? Thẩm Hâm Dao hoài nghi nghĩ.
“Đi thôi, chúng ta đến cửa hàng đó xem thử đi.” Lâm Nhụy Hi kéo cô đến một cửa hàng quần áo nữ, cố ý nói chuyện với cô: “Chị mua cho em ít quần áo nhé.”
Thẩm Hâm Dao cười hỏi: “Quà cưới đó sao?”
“Đương nhiên là không phải.” Lâm Nhụy Hi nhìn cô nói: “Em không kết hôn với Tiểu Bảo, thì đương nhiên chị phải tặng em thứ tốt nhất, đáng giá nhất.”
Thẩm Hâm Dao nói đùa: “Dì Tần Nhã và mẹ cũng sẽ tặng quà, chị cũng muốn tặng quà, đến lúc đó không phải em sẽ trở thành cô vợ nhỏ giàu có hay sao?”
“Em vốn dĩ chính là một cô vợ nhỏ giàu có, không phải sao? Của Tiểu Bảo không phải chính là của em sao?”
“Hình như là vậy.”
Hai người nói nói cười cười, Thẩm Hâm Dao dường như đã hoàn toàn quên mất chuyện cô nhìn thấy cô ấy nói chuyện với ai đó.
Sau khi mua sắm xong, hai người đi xem một bộ phim điện ảnh rồi mới về nhà.
Lâm Nhụy Hi không đi về cùng Thẩm Hâm Dao, cô ấy nói muốn đi gặp một người bạn, cô ấy cố ý đi xem phim sau khi mua sắm xong chính là vì muốn cố ý kéo dài thời gian đến buổi tối, sau đó kiếm cớ không về.
Thẩm Hâm Dao cũng không nghĩ nhiều, cùng với lái xe đi về trước.
Lúc tách khỏi Thẩm Hâm Dao vẫn chưa đến 8 giờ, một mình cô ấy chậm rãi đi bộ trên những con đường nhộn nhịp của thành phố C, trời càng lúc càng tối, người đi bộ trên đường cũng càng nhiều lên.
Bên đường có những sạp hàng bán đồ chơi trẻ em, lũ trẻ sẽ kéo tay bố mẹ chúng đòi mua, bầu không khí tràn đầy mùi vị của pháo hoa, tấp nập mà thanh bình.
Một thanh niên văn nghệ đang đứng trên cầu, trong ngực ôm một cây ghi ta, tóc anh ta hơi dài, đeo kính, thanh âm trầm thấp tràn đầy cảm xúc hát một bài tình thơ.
“Nghe nói nơi phương xa có em, anh lên đường bôn ba nghìn dặm.
Anh thổi qua cơn gió mà em từng thổi, thì có được coi là đã ôm lấy nhau?
Anh bước trên con đường mà em đã đi qua, thì có được coi là tương phùng?
Anh chỉ thích em, từ đầu đến cuối, một cách nghiêm túc.
Anh vẫn thích em, giống như mặt trời mọc lên bất kể ngày đêm.
Anh vẫn thích em, giống như mây trôi 90 nghìn dặm mà chưa từng nghỉ ngơi.
Anh vẫn thích em, như những vì sao va vào trái đất cho đến lúc chết.
Anh vẫn thích em, như làn gió nhẹ thổi vào trái tim, nhẹ nhàng mà mãnh liệt.
Anh vẫn thích em, như gió thổi 80 nghìn dặm, không màng đến ngày trở lại.”
Trong vô thức, Lâm Nhụy Hi dừng bước, nghiêm túc lắng nghe từng câu thơ mà người thanh niên văn nghệ kia hát, từng câu thơ mang chút ưu thương nhưng cũng rất xinh đẹp. Cô ấy rơi nước mắt, lấy tay lau đi giọt nước đọng nơi khóe mắt, đúng lúc cô lấy từ trong ví tiền ra ba trăm năm mươi nghìn đồng, cúi người chuẩn bị để vào trong hộp đựng ghi ta của anh thanh niên thì có một người đã nhanh chóng để vào ba trăm năm mươi nghìn đồng trước cô, cô ấy ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm, lúc này, anh ấy cũng đang nhìn cô.
Thời gian dường như ngừng lại, hai người đều mất hồn, rất lâu sau cũng không có phản ứng. Một lúc sau, Lâm Nhụy Hi mới bình tĩnh trở lại trước, cô ấy đặt số tiền trong tay xuống, sau đó đứng dậy.
Giang Mạt Hàn nhìn cô, nói: “Cùng nhau đi dạo nhé?”
Lâm Nhụy Hi giơ tay nhìn đồng hồ, xa cách nói: “Còn chưa đến 8 giờ.”
“Anh mời em ăn cơm tối.” Giọng điệu của Giang Mạt Hàn vô cùng bình tĩnh: “Em vẫn chưa ăn tối đúng không?”
“Tôi ăn rồi.” Vẻ mặt Lâm Nhụy Hi lạnh lùng, dáng vẻ xa cách, cự tuyệt người khác.
Giang Mạt Hàn không nói gì nữa, nhưng khi Lâm Nhụy Hi đi, anh ta cũng cất bước theo sau.
“Đừng có đi theo tôi.” Cô quay đầu nhìn anh ta.
Giang Mạt Hàn bình tĩnh nói: “Anh cũng đi đường này.”
Lâm Nhụy Hi dứt khoát đi về phía ngược lại, nói: “Anh đừng có nói với tôi anh cũng muốn đi đường này….”
Cô còn chưa nói xong đã bị Giang Mạt Hàn đưa tay ôm chặt vào lòng, hai tay ôm chặt lấy cô nói: “Anh xin lỗi.”
Lâm Nhụy Hi điên cuồng đấm vào người anh ta nói: “Tôi không cần anh xin lỗi, thứ anh nợ tôi là mạng sống!”
Giang Mạt Hàn không nhúc nhích, để mặc cho cô phát tiết, qua một lúc lâu sau, Lâm Nhụy Hi mệt mỏi nói: “Anh buông tôi ra.”
Cô lạnh lùng nói: “Anh như thế này chỉ khiến tôi càng thêm coi thường anh mà thôi, dám làm mà không dám chịu sao?”
“Nếu như có thể bắt đầu lại, anh chỉ ước người đầu tiên gặp được em là anh, sau đó người đầu tiên yêu em cũng là anh.”
Giang Mạt Hàn thấp giọng nói, điều sai lầm nhất trong cuộc đời này của anh ta chính là đã không nhìn thấu trái tim của chính mình.
Anh ta có thể đích thân cảm nhận được nỗi đau mà cô đã phải trải qua, bởi vì hiện giờ anh ta cũng đang phải trải qua nỗi đau đó.
Anh ta không hề muốn bào chữa cho bản thân điều gì cả, sai chính là sai.
Anh ta không cần sự thông cảm, cũng không cần sự thương hại, chỉ muốn nghiêm túc bù đắp cho cô.
Dùng quãng đời còn lại của anh ta để nâng niu, trân trọng một người mà anh ta muốn trân trọng.
“Em, là người thân duy nhất của anh.”
Lâm Nhụy Hi không muốn nghe những lời này, cô quay đầu đi, nhìn về phía dòng sông, gió nhẹ thổi bay tóc cô, lúc này cô cảm thấy hơi nhói đau ở trong lòng, không phải vì Giang Mạt Hàn, mà là vì đoạn tình cảm nồng nhiệt mà bản thân cô từng có.
Đúng là đi một ngày đàng, học một sàng khôn.
Hiện giờ cô vô cùng tỉnh táo.
Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, nói: “Tám giờ rồi, nếu còn chuyện gì thì anh nói đi.”
Hoàn toàn là giọng điệu đối phó.
Giang Mạt Hàn thu lại cảm xúc, nói: “Ăn tối cùng với anh.”
“Tôi chỉ đồng ý nói chuyện với anh.” Lâm Nhụy Hi nghiêm túc nói.
“Đây cũng là một phần của cuộc trò chuyện.”
– —————–