Ngày 30 tháng 9, tôi về thành phố Y trước để chuẩn bị cho đám cưới của Thạch Kim – Ấn Tỉ hôm sau. Vì làm phù dâu kiêm lễ tân nên nguyên một ngày hôm ấy, tôi chỉ mải mê chạy chương trình tổng duyệt cho đám cưới và vùi đầu kiểm kê đủ loại danh sách toàn chữ là chữ. Hơn 8 giờ tối mới nhận được tin nhắn của Bác sĩ: “Đã đến nơi an toàn.”
Tôi ôm ôm Ấn Tỉ: “Ngủ một giấc dưỡng da đi.” Rồi tạm biệt về nhà.
Mẹ ra mở cửa cho tôi, nói nhỏ: “Nó bảo không đói, uống có mỗi cốc sữa đậu nành.”
“Chắc là mệt thôi.” Tôi khẽ khàng đẩy cửa phòng, Bác sĩ đang nhắm mắt, ngồi tựa vào thành giường.
Tôi rón rén bước đến, ngồi xuống nhìn anh.
Hồi nhỏ, bà ngoại sang nhà bạn chơi, ôm về cho tôi một chú mèo con còn chưa cai sữa, lông đen tuyền, mắt mới mở he hé.Ngày nào ăn sáng xong tôi cũng ngồi cạnh, cầm ống đút sữa bò cho nó, lom lom nhìn đến tận bữa trưa, ăn trưa xong lại ra ngắm mèo tới khi bị gọi đi ăn tối, thờigian trôi nhanh như bóng câu ngang cửa sổ.
Đồng chí Einstein từng nói, bên người mình thương thì ngày tính bằng giây.
Tôi và Cố Nguỵ cứ nhìn nhau vậy mà chớp mắt đã hai năm.
Trong nhịp thở đều đều, tôi nằm nghịch lông mi anh, tự hỏi cớ sao con tim bỗng quá đỗi yếu mềm.
Cố Nguỵ mở mắt, khẽ chớp chớp.
Tôi xoa xoa má anh: “Có đói không?”
Cố Nguỵ lắc lắc đầu, với tay lấy đồng hồ LCD trên tủ đầu giường, chín giờ ba mươi. Anh từ từ ngồi dậy: “À, phòng khách…”
Thấy anh nhếch môi, cầm quần áo đi tắm mà tôi cười thầm trong bụng, đứng dậy vào bếp nấu cho anh bát cháo.
Tắm xong, Cố Nguỵ ngoan ngoãn ra ăn cháo rồi bám theo tôi như cái đuôi “nhỏ”, tôi lau bàn, anh đi theo, tôi rửa bát anh đi theo, dọn máy làm sữa đậu nành, vẫn đitheo.
Tôi không nhịn được nữa phải bật cười,dắt anh về phòng ngủ. Lúc ngang qua phòng khách còn tảng lờ đôi mắt đang trợn to như hột nhãn của thầy Lâm.
Mười rưỡi, cửa phòng bị gõ ba tiếng,thầy Lâm thò đầu vào. Lúc đó, Cố Nguỵ đang nằm trên giường đọc báo, tôi ngồi trên bàn đắp mặt nạ, QQ với Tiểu Thảo, hai người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.
“À…” Thầy Lâm nhìn cảnh tượng vô cùng trong sáng hiện ra trước mắt, “Ba mẹ ngủ trước.Hai đứa cũng nghỉ sớm đi.”
Tôi và Cố Nguỵ:”Chúc ba ngủ ngon?”
Thầy Lâm: “Ngủ ngon…”rồi lặng lẽ rút lui.
Người ta sắp cưới thì bận vắt chân lên cổ, làm gì có cô dâu nào dám ngủ nướng vào ngày trọng đại nhất cuộc đời?
Ấn Tỉ nói, tao có thể.
Thợ trang điểm đến rồi mà nó vẫn ngủ ngon lành tới tận 9 giờ sáng, Kim Thạch phải sang dựng dậy ( nhà hai người ở đối diện nhau).
Ngồi trong căn phòng treo đầy những váy áo lễ phục, tôi tự hỏi, làm cô dâu mà vẫn đủng đỉnh uống sữa, ung dung đắp mặt nạ như nó, trên đời này liệu được mấy người?
Giữa trưa, mẹ Kim mẹ Ấn nấu một nồi bánh chẻo và một nồi bánh trôi to đùng, ngụ ý đoàn viên mỹ mãn. (Tam Tam: Loạn cào cào thì có!)
Cố Nguỵ thì khổ hơn tôi nhiều. Cơm nước xong xuôi, trong lúc tôi thủng thẳng trang điểm thay đồ trong phòng thì anh bị điều động ra bến xe đón khách.
Sáu giờ sáu phút tối, hôn lễ bắt đầu.
Kim Thạch mở màn bằng một bộ phim ngắn kể về 20 năm của mình và Ấn Tỉ do chính tay anh cắt ghép. Giọng điệu rõ ràng súc tích, cuối cùng kết lại bằng một câu “Cuộc đời của chúng tôi bâygiờ mới bắt đầu”, cướp đi nước mắt của bao nữ đồng bào, trong đó có cô dâu – tất nhiên nó không nghĩ bất ngờ đầu tiên của tối nay lại đến nhanh như vậy.
Chúng tôi ngồi dưới la hét ầm ĩ, và thế là “nữ hoàng đủng đỉnh” của chúng tôi không đủng đỉnh nổi nữa. Mọi thứ gần như thay đổi hoàn toàn so với buổi duyệt diễn ra trước đó. Nửa đầu hôn lễ, trên mặt nó viết hai chữ ngạc nhiên to đùng. Trước khi trao nhẫn, nó xuống thay quần áo, vừa vào phòng đã véo tôi: “Quân phản bội!”
Tôi cười khanh khách vì bị cù: “Bất ngờ thì mới hạnh phúc chứ.”
Trao nhẫn xong, kết thúc nụ hôn hẹn thề, mọi người dưới sân khấu bắt đầu nháo nhác đến phần tung hoa cưới.
Dàn nam thanh nữ tú chưa hoa chưa chậu, chưa yên bề gia thất đứng xếp hàng ngay ngắn.
Ấn Tỉ cầm micro của MC: “Tôi có thêm một yêu cầu nữa, người bắt được hoa phải cưới trong-vòng-một-năm kể từ bây giờ!”
Sau đó, trong tiếng la hét của mọi người, bó hoa cưới bay thẳng về phía tôi, đồng thời, trong bán kính hai người – lấy tôi làm tâm, tất cả đều lùi về phía sau tạo thành một hàng rào tròn trịa, cản người khác đến cướp hoa.
Tôi đón hoa trong vô thức, nhìn bó hoa hồng đỏ rực trên tay, lại nhìn mọi người xung quanh, Tam Tam, anh họ Ấn Tỉ, em họ Ấn Tỉ… Ai cho mọi người làm thế >_<!!
Ánh mắt vô thức kiếm tìm Bác sĩ, anh đứng phía xa khoe nụ cười như mùa thu toả nắng.
Nửa sau đám cưới, đi đến đâu cũng có người trêu tôi: “Lâm Chi Hiệu cố gắng cưới trong năm nay luôn nhé.” Ở bàn Cố Nguỵ còn có người hỏi thăm thầy Lâm: “Bao giờ mới được uống rượu mừng nhà ông đây?”
Xấu hổ chết đi được.
Tối hôm ấy, ba mẹ về trước, tiễn khách xong tôi mới về cùng Cố Nguỵ, tay vẫn ôm bó hoa hồng đỏ rực.
Cố Nguỵ bỗng nói một câu:”Đám cưới chúng mình dùng hoa trắng đi, em hợp vớimàu trắng hơn.”
Tôi cảm thấy mặt mình sắp cùng màu với bó hoa trên tay.
Sáng hôm sau, chuông cửa vang lên.
Vừa mở cửa tôi đã suýt mù vì hàm răng trắng sáng như quảng cáo PS của anh họ.
“Hi,lâu lắm không gặp, nghe nói gặp anh còn phải đặt lịch trước mấy hôm.”
“Haha, con bé này, nghe nói em quơ được một chàng bác sĩ cơ à.” Anh họ xoa đầu tôi thành một ổ gà đích thực.
“Bác sĩ các anh ngày nào cũng phải phá hoại gì đó cho đỡ ngứa tay phải không? =_=”
Anh họ hắng giọng: “Bàn tay này của anh sinh ra là…” sững sờ khi thấy Cố Nguỵ ra ngoài.
Rồi… trợn mắt hùng hổ xông tới…”Đến hoa nhà tao mà mày cũng dám hái à?!”
Lẽ ra tôi không nên ngạc nhiên vì “anh họ quen Cố Nguỵ”,nhất là khi đã có kinh nghiệm sau vụ tình cờ bà con họ hàng của anh và Tiêu Trọng Nghĩa. Nhưng hai người họ không tay bắt mặt mừng cũng chẳng cầm đao vác búa, chỉ lặng lẽ nhìn nhau, làm tôi bất giác nghĩ “chẳng có lẽ trước kia hai người họ có vấn đề?”…
Tôi đi lại: “Quen nhau à?”
Anh họ nhìn Cố Ngụy từ đầu đến chân: “Đá bóng với nhau hai lần.”
Hai đồng chí hơn kém nhau một tuổi, hai trường cách nhau nửa thành phố mà còn đá bóng cùng một sân, chậc,thành phố mở cửa quốc tế có khác…
Không biết họ nói gì nhưng khi tôi rửa xong hoa quả mang ra phòng khách, cả hai đã chuyện trò vui vẻ, ra chiều thân thiết lắm.
Tranh thủ lúc Cố Ngụy ra ngoài nghe điện thoại, tôi thám thính: “Hồi đại học… Cố Ngụy…”
Anh họ bóc cam: “À, đá bóng ổn, kỹ thuật qua người được phết.”
Tôi cạn lời,anh chẳng biết nói chuyện gì cả?!
Sau khi tiễn anh họ về nhà, tôi kiễng chân túm cổ áo Cố Ngụy, hăm dọa: “Thành khẩn khai báo mau! Hai người có chuyện gì mà giấu giấu diếm diếm thế hả?!”
Đang bức cung thì thầy Lâm đi vào phòng khách.
“Lâm Chi Hiệu, đừng bắt nạt Cố Ngụy.”
Sau đó mẹ tôi tiếp bước.
“Lâm Chi Hiệu, đừng bắt nạt Cố Ngụy.”
Bác sĩ cười tủm tỉm: “Em đừng bắt nạt anh.”
Tôi: “Chậc, chẳng mấy khi em được bắt nạt người khác…”
Sau này tôi đã được biết đầu đuôi câu chuyện.
Hai trường y tổ chức giao hữu bóng đá, có một cổ động viên trong đội anh họ thầm thương trộm nhớ Cố Nguỵ, gửi gắm hy vọng nơi anh tôi nhờ xin số.
Và thế là, Cố Ngụy cảm thấy anh tôi như bà thím, còn anh họ thấy Cố Ngụy như thằng Sở Khanh.
Tôi chợt nhớ đến một câu của giảng viên môn xã hội học: “Mọi hiểu nhầm đều xuất phát từ sự vụng về trong giao tiếp.”
______________________________________
Bác sĩ: Em có biết rằng chỉ cần thông qua 6 người là ta có thể quen được cả thế giới không?(Có giỏi thì nói anh quen Obama đi?)