Cậu lúc này mới từ từ nới lỏng tay ra, cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô gái mà cậu luôn mong muốn sớm ngày đón cô ấy về sống chung một nhà. Nghĩ đến chuyện này, ảnh mắt đầy tia cưng chiều cứ thế mà nhìn An Hạ. Chu Hạo nhìn thấy vậy, tức giận đến mức gân xanh nổi đầy trên trán, nghiến răng nói:
“Cô đã là vợ của tôi thì nên biết phép tắc một chút.”
Bỏ qua lời nói của anh, An Hạ vỗ nhẹ lên lưng Ân Khánh, miệng khẽ thốt lên:
“Về sau anh đừng hành động như vậy nữa nha, em giờ đã trở thành…vợ…của…của Chu Hạo rồi. Chúng ta không nên có những cử chỉ thân thiết như thế.”
Thân thể Ân Khánh cứng đờ lại, cô ấy như vậy là muốn vạch rõ ranh giới với mình sao?
Nằm lấy vai của cô, cậu thỏ thẻ lên tiếng.
“Anh biết hôn nhân này hoàn toàn không có tình yêu, em vì bị ép nên mới gả cho anh ta, em đừng có sợ, có anh ở đây rồi họ sẽ không làm gì khiến em chịu ủy khuất đâu.”
An Hạ vội lắc đầu phủ nhận.
“Không phải như thế, Ân Khánh nghe em nói có được không? Chúng ta chỉ là quá khứ, em bây giờ không phải cô gái bé nhỏ ngày xưa nữa, em giờ đã là phụ nữ, vợ của Chu Hạo rồi.”
Cô nhấn mạnh chữ phụ nữ cho cậu nghe, Ân Khánh nhớ lại câu nói khiêu khích lúc trước của Chu Hạo. Anh ta nói cô nằm ngủ bên cạnh anh ta.
Ấn Khánh đột nhiên bật cười, tay vỗ nhẹ lên vai cô.
“Anh đùa thôi, ai đời anh lại xen vào hôn nhân của người khác, đúng không Chu tổng?”
Nói rồi Ân Khánh nhướn mày với Chu Hạo.
Anh đứng nãy giờ im lặng xem họ như thế nào, nhưng hành động của họ khiến anh có chút bất ngờ, làm như hai người họ hoàn toàn không biết nhau vậy.
Chu Hạo nói giọng đầy thách thức.
“Cậu biết vậy là tốt, nhưng tôi nói cho cậu biết. Cô ấy là vợ của tôi, ngày nào chúng tôi chưa ly hôn thì ngày đó cậu đừng mong mà nhìn ngó đến cô ấy.”
Ân Khánh cũng không phải dạng vừa, nhếch môi cười với anh.
“Tôi sẽ chờ đến ngày dẫn cô ấy về nhà với tôi, còn nữa, anh đừng tưởng những chuyện của anh, không ai hay biết. Kể cả cô người yêu của anh đang ở nước ngoài nữa đấy.”
Chu Hạo đi qua muốn cho Ân Khánh một trận nhưng bị An Hạ cản lại.
Mắt nheo lại hăm dọa Ân Khánh.
“Tôi cấm cậu đụng tới Uyển Nhi, nếu không đừng có trách tôi ra tay với cậu.”
An Hạ đứng ở giữa không hiểu sao trái tim bỗng đau nhói khi nghe Chu Hạo nhắc về người anh ta yêu. Cô lại bị sao nữa rồi, rung động rồi sao? Không thể nào có chuyện đó xảy ra, cô không điên đến nỗi đi yêu một kẻ khùng.
Thể là nhà lại có thêm một vị khách quý đó là Ân Khánh, theo như những gì cậu ấy nói với An Hạ thì, cậu đấy đã điều tra chỗ ở ba mẹ của cô để đến thăm hỏi. Còn việc gặp cô ở đây chỉ là trùng hợp.
An Hạ nửa tin nửa nghi ngờ lời nói của cậu, nhưng sau cùng vẫn chấp nhận tin tưởng. Theo như yêu cầu của cậu là muốn ở lại đây. Gia đình cô chấp nhận và quyết định để cho cô và An Ngọc ngủ chung, nhường giường lại cho Ân Khánh và Chu Hạo.
Lúc đầu An Hạ có chút lo lắng cho hai người họ liệu có đánh nhau hay không? Ai đời chị cô lại sắp xếp tình huống éo le như thế này chứ?
Chu Hạo nghĩ đến tối phải ngủ với kẻ địch của mình thì lập tức trong thế phòng bị, trái ngược lại Ân Khánh, cậu trước sau như một, bình thản không lo sợ.
Mặt khinh miệt về phía Chu Hạo nói nhỏ:
“Làm như tôi ăn thịt anh không bằng mà bắt đầu tỏ ra để phòng tôi, nếu tôi muốn làm gì thì còn lâu anh mới sống tới bây giờ.”
Chu Hạo như không biết nói gì hơn, đành mở lời không mấy thiện cảm đuổi khách.
“Tại sao tôi có vợ mà không được ngủ chung với vợ mà lại ngủ chung với cái tên đáng ghét này?”
Mọi người được một phen cười bò, bây giờ nhìn xem đi, hai vị đại gia giàu khét tiếng vậy mà bây giờ cãi với nhau như chó với mèo. Nhân vật chính là An Hạ cũng đành bất lực với họ.
An Ngọc đi qua ở bên tai cô thì thầm.
“Em nên để ý đấy, không thì em rể ghen lại khổ.”
Cô bĩu môi chê bại.
“Anh ta mà ghen cái gì? Anh ta không quan tâm em có làm gì đâu.”
Ân Khánh nghe thế thì xen vào.
“Đúng thế, chỉ có anh là quan tâm em thôi, nên em suy nghĩ lại mà về nhà với anh và con có được không em?”
Cô mở to mắt ra nhìn, khó hiểu nhìn Ân Khánh.
“Cái gì mà con ở đây? Ân Khánh anh lại nói bậy cái gì đó?”
Cuộc nội chiến giữa ba người vẫn diễn ra ở phòng khách, ba mẹ Diệp và mọi người hoàn toàn bị khuất phục không còn gì để khuyên ngăn nên quyết định rời đi cho bọn nhỏ muốn làm gì thì làm.
An Hạ bắt đầu cảm thấy nhàm chán, cầm lấy trái táo hét vào mặt hai người họ rồi bỏ đi.
“Hai người muốn đấu thì cút ra ngoài.”
Chu Hạo trừng mắt nhìn bóng lưng nhỏ bé của cô đang đi về hướng cầu thang. n Khánh nhanh chân chạy theo. Miệng lải nhải bên tay An Hạ.
“Anh sẽ ngủ ở đâu thế? Có được gần phòng của em không?”
Suốt đường đi cậu cứ nói hết câu này đến câu nọ, An Hạ bực tức cả người mà quát lớn lên.
“Hoàng Ân Khánh, anh làm cái gì thế? Sao hôm nay anh lại nói nhiều vậy, nếu em nhớ không lầm lần trước anh trợ lý đi bên cạnh của anh có nói anh là một người rất kiệm lời lại khô khan kia mà.”
“Vậy cho em hỏi cái người trước mặt em bây giờ có phải n Khánh mà em quen biết không?”
Ấn Khánh đưa tay lên vỗ vài cái lên ngực, miệng cười vui vẻ.
“Chính anh đây, sẽ không có ai có thể làm phiên bản sao của anh được đầu.”
Chu Hạo đi sau lưng, mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ, kẻ tung người hứng kiểu này kêu anh nhịn, anh biết nhịn sao đây?
Thật là chịu hết nổi mà.
[…]
Đến phòng dành cho khách, An Hạ đi lấy thêm một bộ chăn gối để cho Ân Khánh nằm, Chu Hạo thì đã có sẵn chỉ việc đem từ phòng cô qua thôi. Chu Hạo thấy như thế liền đắc ý cười thách thức Ân Khánh.
Sao cậu thấy tôi và cô ấy ở chung phòng và ngủ cùng nhau chưa.
Ân Khánh nhún vai xem nhẹ ý trêu chọc của Chu Hạo.
Mới có như vậy đã đắc ý rồi sao? Chu Hạo, tôi nhất quyết sẽ giành An Hạ về tay tôi. Người cô ấy yêu là tôi chứ không phải là anh, anh tổn thương cô ấy thì tôi đây sẽ không tha cho anh đâu.
Sau khi sắp xếp cho hai người xong, cô trở về phòng của mình, đêm nay cô và chị sẽ ngủ chung với nhau. Điều này khiến cô rất thích thú, cô rất là muốn ngủ với chị. Vì cô sẽ được chị ôm vào lòng vỗ về, kể những chuyện hay của ngày xưa lẫn bây giờ. Đôi khi lại kể gợi nhớ về những kỉ niệm vui tươi thuở nhỏ. Nó đẹp và đơn thuần biết bao, nhưng bây giờ chỉ còn lại là quá khứ.
Quá khứ thì mãi mãi qua đi, chỉ có hiện tại và tương lai đang đón nhận chúng ta. Dù biết sau này nó vẫn sẽ là quá khứ nhưng đời người mấy ai có được nhiều cái hiện tại và tương lai. Nên thôi cứ sống hết mình, cống hiến hết sức lực, yêu thương gia đình nhiều hơn, thì cuộc sống này nó sẽ toàn vẹn và không hề hối tiếc.
Vừa bước vào phòng, cô đã thấy chị của mình ngồi trên giường, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó, hai đầu chân mày nhíu chặt lại.
An Hạ đứng gần chị nãy giờ mà cô ấy vẫn chưa phát hiện ra.
An Hạ đưa tay ra khẽ lay người An Ngọc kêu lên.
“Chị đang suy nghĩ chuyện gì thế?”