*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu không khí trong phòng khách rất kỳ lạ, Hàn Mai Linh cũng rất mất tự nhiên, đáy mắt cô hiện lên vẻ hoảng loạn bức bối, tầm mắt luôn nhìn về phía Hàn Đông.
Hàn Mai Linh cũng không biết Hàn Đông có nhìn ra điểm gì kỳ lạ không, nên cô đành phải tìm đề tài, để thu hút tầm mắt của mọi người về phía mình.
Nhưng mặc kệ cô cố gắng thế nào, thì hai người đàn ông trên bàn cũng hiếm khi nhìn về phía cô.
“Hắt xì…”
Đúng lúc này, Thẩm Cửu bỗng cảm thấy ngứa mũi, nên theo phản xạ có điều kiện giơ tay lên che mũi lại rồi quay đầu ra sau hắt hơi.
Cô hắt xì không lớn lắm, nhưng lại thu hút mọi ánh mắt về phía mình.
Bao gồm cả Hàn Đông và Dạ Âu Thần không hề bị lay động bởi những thứ xung quanh.
“Sao thế?” Dạ Âu Thần nhíu mày hỏi.
Hàn Đông cũng đang quan sát người Thẩm Cửu.
Hàn Mai Linh vốn định quan tâm Thẩm Cửu một lát, nhưng thấy Dạ Âu Thần và Hàn Đông đều đang nhìn cô ấy thì ngừng động tác này lại, Dạ Âu Thần quan tâm Thẩm Cửu là chuyện thường tình, nhưng tại sao ngay cả anh cả cũng…
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Mai Linh thầm cắn môi, bàn tay đang đặt dưới bàn bất giác siết chặt lại.
Tại sao chứ? Cô đã cố gắng biểu hiện như vậy, nhưng không ai thèm đoái hoài đến cô, còn Thẩm Cửu chỉ khẽ hắt hơi một cái, thì mọi người đã đổ dồn ánh mắt lên người cô ấy.
Còn anh cả nữa, rõ ràng anh ấy là người bình tĩnh biết kiềm chế như vậy, tại sao cũng nhìn cô ấy? Hơn nữa ánh mắt không lưu luyến không chịu dời đi, cô ấy đẹp đến thế à?
Trong lòng Hàn Mai Linh vốn đang rối loạn, giờ lại càng bất ổn nữa, cô siết chặt nắm đấm, thậm chí móng tay đâm vào da thịt cũng không biết.
Thẩm Cửu thấy mọi người đều nhìn mình thì khuôn mặt trắng nõn nhất thời đỏ bừng, cô che mũi mình lắc đầu: “Tôi không sao, mọi người cứ tiếp tục đi.”
Nhưng Dạ Âu Thần lại không khỏi nhíu mày, cô bỗng hắt xì như vậy chẳng lẽ là bị cảm lạnh? Do anh đã chuyển giường nhỏ của cô đi nên cô luôn nằm ngủ dưới sàn, đến nửa đêm anh còn cướp chăn ôm cô ngủ nữa, nhưng cô luôn đá chăn ra, hơn nữa thỉnh thoảng lúc tỉnh dậy còn hận không thể cách xa Dạ Âu Thần.
Đúng lúc này, có một nhân viên phục vụ bưng cà phê lên đây, có lẽ là muốn bưng vào bàn bên trong, Hàn Mai Linh ngồi ở bên ngoài thấy thế thì trong lòng hơi ngẫm nghĩ.
“Ôi cha!”
“Á!”
Nhân viên phục vụ vừa bưng cà phê tới đây, thì Hàn Mai Linh luôn ngồi yên tĩnh ở đó bỗng đứng phắt dậy, không kịp đề phòng va vào tách cà phê nóng hổi, cà phê đổ ra ngoài, rồi chảy lên người Hàn Mai Linh.
“Nóng quá nóng quá!” Mắt Hàn Mai Linh gần như đỏ hoe, vùng da trước cổ nhất thời đỏ ửng, cô vừa hét vừa nhảy tại chỗ.
“Tôi xin lỗi!” Nhân viên phục vụ thấy thế thì sợ hãi trợn tròn mắt, liên tục xin lỗi: “Cô ơi cô không sao chứ? Cô đi theo tôi ra phía sau để tôi lấy đá lạnh chườm cho cô.”
Dù gì cũng là em gái mình, cuối cùng Hàn Đông cũng đứng dậy, nắm tay Hàn Mai Linh hỏi: “Ở đây có nước lạnh không?”
“Có có có, nước lạnh ở phía sau.”
Thế là Hàn Đông dẫn Hàn Mai Linh ra phía sau, rồi cầm một chiếc khăn nhúng nước lạnh chườm lên vùng da đỏ ửng trước cổ cô, Hàn Mai Linh đau đến mức nước mắt lưng tròng: “Xin lỗi anh, là do em quá lỗ mãng, đã gây rắc rối cho anh.”
Hàn Đông nghe vậy thì cúi đầu nhìn cô, thấy dáng vẻ đáng thương của cô thì trong lòng cũng rất bất đắc dĩ, giọng nói cũng dịu dàng hơn một chút: “Lần sau em hãy cẩn thận một chút.”
“Vâng, anh à… liệu em có để lại sẹo không?”
Hàn Đông nhíu mày, Hàn Mai Linh nhân cơ hội này nắm lấy tay anh, rồi đáng thương nói: “Nếu để lại sẹo, có phải sẽ rất xấu đúng không, đến lúc đó liệu em có lấy chồng được không?”
Hàn Đông trầm mặc một lát rồi cởi áo vest bên ngoài ra khoác lên người Hàn Mai Linh: “Chúng ta đi bệnh viện thôi.”
Hàn Mai Linh nghe Hàn Đông nói muốn đưa mình đến bệnh viện, thì trong lòng hơi phấn khích, rồi nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi: “Cảm ơn anh.”
Rồi cô theo Hàn Đông đi ra ngoài, chỉ cần anh đưa cô đến bệnh viện, vậy thì anh sẽ không tiếp tục ở lại với Thẩm Cửu nữa, như vậy sẽ an toàn hơn.
“Mai Linh, cậu không sao chứ?” Từ lúc Hàn Mai Linh bị phỏng, Thẩm Cửu luôn đứng ngồi không yên, nhưng có anh trai người ta ở đây, cô cũng không tiện làm gì được, đành phải đợi cô ấy đi ra ngoài rồi mới bước tới hỏi thăm.
Hàn Mai Linh thấy Thẩm Cửu đi về phía mình thì ánh mắt xinh đẹp hiện lên vẻ không vui, đáy lòng dâng lên ảo giác cô ấy đang cố ý lảng vảng trước mặt anh trai mình, thật khiến người khác buồn nôn!
“Tớ không sao!”
Thế là Hàn Mai Linh né tránh sự đụng chạm của Thẩm Cửu, rồi lạnh nhạt nói.
Bàn tay đang vươn ra của Thẩm Cửu cứ thế dừng lại giữa không trung, nhìn Hàn Mai Linh với ánh mắt khó hiểu.
Xảy ra chuyện gì vậy? Mai Linh cô ấy…
“Thư ký Tô.” Hàn Đông lạnh lùng nói: “Cô đưa cô chủ tới bệnh viện xử lý vết thương một lát đi, nhớ đừng để lại sẹo.”
Thư ký Tô khẽ nhíu mày, sợ Hàn Mai Linh sẽ nói những lời chọc Hàn Đông không vui, nên vội vàng đi tới khoát vai cô: “Được rồi cô Mai Linh, tôi biết cô đang rất khó chịu, để tôi dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra một lát, buổi tối khi anh trai cô làm xong việc sẽ tới thăm cô, chúng ta đi thôi.”
Rất nhanh thư ký Tô đã dẫn Hàn Mai Linh đi ra ngoài.
Hàn Mai Linh tức giận cắn môi, trước khi đi bỗng quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Cửu, bộ dạng như sắp phát khóc: “Cửu Cửu, tớ hơi sợ, cậu đi cùng tớ được không?”
Tất nhiên Thẩm Cửu rất lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, nhưng hôm nay cô hẹn Hàn Đông tới đây, nếu anh ấy không rời đi, sao cô có thể…
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu vô thức nhìn về phía Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần thấy vẻ cầu xin trong đáy mắt cô thì khẽ nhíu mày.
Người phụ nữ này bị ngốc à?
Nhưng cuối cùng Dạ Âu Thần cũng không thể từ chối cô được, đành phải lạnh lùng nói: “Cô đi đi, hiếm khi tôi mới có cơ hội gặp mặt tổng giám đốc Hàn, hai người đừng ngồi ở đây làm chúng tôi mất hứng nữa.”
Thẩm Cửu: “…”
Người này đang giúp cô hay muốn tổn thương cô thế?
Đúng là vừa độc miệng lại còn vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng cuối cùng Thẩm Cửu vẫn nhìn anh cảm kích, sau khi nói lời xin lỗi với Hàn Đông thì đi tới dìu Hàn Mai Linh đi ra ngoài.
Cô nghĩ, dù gì Hàn Mai Linh cũng là em gái Hàn Đông, có lẽ anh ấy sẽ không trách tội khi cô đi cùng cô ấy đâu.
Hàn Mai Linh khẽ tựa vào người Thẩm Cửu rồi nói: “Cửu Cửu, có cậu đi cùng tớ thật sự quá tốt rồi, thư ký Tô, hay là cô quay lại đó đi?”
Thư ký Tô nghe vậy thì sửng sốt: “Nhưng tổng giám đốc Hàn căn dặn tôi…”
“Anh tôi là lo lắng không có ai đi cùng tôi, nhưng giờ có Cửu Cửu đi cùng tôi rồi, hơn nữa… chẳng phải mười phút sau anh tôi còn có một cuộc họp quan trọng ư? Chắc chắn anh ấy cần sự giúp đỡ của cô, cô mau đi giúp anh trai tôi đi.”