Đối với cái tên Phó Thời Thiêm này, Chử Đồng hoàn toàn xa lạ, chưa bao giờ nghe thấy người nào nhắc tới. Còn nữa, cái gì gọi là anh ta muốn cho Giang Ý Duy nếm chút khổ cực? Lại có chuyện gì được Giản Trì Hoài ngầm chấp nhận?
Chuyện ở trong bệnh viện của Giang Ý Duy vừa mới xảy ra, hơn nữa một trăm phần trăm do Ôn Kiều sai người làm, vậy còn chuyện gì xảy ra với Giang Ý Duy mà được gọi là tàn nhẫn đây?
Chử Đồng nghĩ sâu hơn một bước, bất giác rùng mình sợ hãi. Việc Giản Thiên Thừa nói có lẽ chính là chuyện Giang Ý Duy bị thương khi đang dùng cáp treo.
Trong phòng, tiếng trò chuyện vẫn còn tiếp tục, thanh âm của Giản Trì Hoài không lạnh không nhạt: “Hắn ta đã có lời với con, con chắc chắn phải nể mặt rồi.”
“Đáng thương cho nửa đời còn lại của Giang Ý Duy coi như đi tong rồi.” Giản Thiên Thừa nói thì nói vậy nhưng Chử Đồng hoàn toàn không nghe được một chút nuối tiếc nào trong ngữ khí của ông ta. Hai bố con họ đều chảy chung một dòng máu, sinh ra đã lạnh.
“Bố, chuyện bức ảnh, bố định giải quyết thế nào?” Giản Trì Hoài không muốn đi xa thêm.
Giản Thiên Thừa im lặng rất lâu như đang suy tư. Giản Trì Hoài cũng không giục ông ta. Chử Đồng đứng dựa vào vách tường bên ngoài, cho tới khi Giản Thiên Thừa tiếp tục nói: “Nếu thật sự là bà ta thì bố sẽ không để yên dễ dàng vậy đâu.”
Giản Trì Hoài cười: “Mẹ chắc là sẽ rất mừng, cuối cùng bố vẫn chọn mẹ.” Môi anh cong lên đến một mức độ nhưng không có chút ý cười nào toát ra. Quả thực chuyện này có gì đáng để người ta mừng rỡ?
“Không biết… rốt cuộc mẹ đã biết bao nhiêu?”
Trong lòng Giản Trì Hoài có suy tính nhưng lúc này anh vẫn lựa chọn giúp mẹ nặn tròn lời nói dối này: “Lần trước Ôn Kiều tìm tới nhà, chắc chắn mẹ đã nghi ngờ. Mấy lời đó của Chử Đồng chỉ để giúp mẹ có một đường lùi nhưng không thể ngăn mẹ suy nghĩ lung tung. Bố cũng không còn scandal nào khác, những bức ảnh hôm nay như một bằng chứng sắt đá. Nếu bố vẫn còn cần gia đình này thì nhất định phải cứng rắn, để nó chỉ có thể tồn tại như một tin đồn, nhổ cỏ nhổ tận gốc.”
Chử Đồng đứng ngoài nghe rõ tất cả mọi chuyện bên trong. Cô lùi về sau mấy bước rồi vội vã đi xuống nhà.
Trên đường trở về Bán Đảo Hào Môn, Giản Trì Hoài vừa lái xe vừa quan sát sắc mặt Chử Đồng: “Mặt căng ra thế kia, có phải sợ về tới nhà anh tính sổ với em không?”
“Phó Thời Thiêm là ai?” Cô đột ngột quay đầu, hỏi một câu như vậy.
Ánh mắt Giản Trì Hoài hơi lạnh lẽo: “Em nghe lén hai bố con anh nói chuyện?”
“Em… Em chỉ vô tình nghe thấy thôi.”
“Vớ vẩn, phòng làm việc ở tầng ba lại sát bên trong, sao em vô tình nghe thấy được?”
Chử Đồng á khẩu, dựa vào ghế lái phụ một lúc. Có những lời nếu như không nói trong lòng sẽ cực kỳ khó chịu: “Giang Ý Duy bị thương không phải tai nạn đúng không?”
“Chuyện này sao có thể nói rõ ràng được.” Giản Trì Hoài thản nhiên.
“Người đó rốt cuộc là ai, có thù oán lớn cỡ nào mà phải hại Giang Ý Duy ra nông nỗi đó?”
“Đó là chuyện của bọn họ.”
Chử Đồng nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh. Cô thật sự nghi ngờ mắt mình mù rồi, sao trước đây cô có thể có cảm giác Giản Trì Hoài thích Giang Ý Duy cơ chứ? Kiểu đứng ngoài sự việc, thậm chí dung túng ột âm mưu gây tổn thương như vậy, người đàn ông này thật sự là người mà cô quen thuộc sao?
Giản Trì Hoài biết Chử Đồng nghe thấy hết cả rồi, lúc này cảm giác chính nghĩa của cô chắc chắn lại đang dâng tràn dào dạt. Cô có nguyên tắc của mình mà anh cũng có quy chuẩn làm việc của anh, anh không cần giải thích. Chử Đồng một lần nữa tới nhà Giang Ý Duy, phát hiện cô ấy có những thay đổi rất lớn.
Cả ông bà Giang đều có ở nhà, ngồi trên sofa, nét mặt lo lắng. Từ sau lần may mắn thoát nạn khỏi bệnh viện tới nay, Giang Ý Duy chưa ra khỏi cửa lần nào. Cánh cửa ở đây chính là cửa của phòng ngủ.
Chử Đồng ngồi xuống mép giường, Giang Ý Duy nằm trên giường, cả người gầy rộc, mái tóc vốn mượt như nhung giờ đã không còn vẻ rực rỡ. Cửa sổ trong phòng ngủ để mở, bầu không khí oi ả từ bên ngoài phả vào, trán cô ấy túa đầy mồ hôi nhưng vẫn nhìn trân trân ra ngoài, không nói một câu.
“Giang Ý Duy, cậu thật sự định cứ nằm trên giường như vậy cả đời hay sao?”
Giang Ý Duy mím chặt môi thành một đường thẳng. Chử Đồng đi tới, đóng cửa sổ lại rồi bật điều hòa trong phòng lên: “Cậu có quen người tên là Phó Thời Thiêm không?”
Cuối cùng con ngươi của Giang Ý Duy cũng động đậy đôi chút, sắc mặt cô ấy có chút mất tự nhiên: “Vì sao cậu đột nhiên hỏi vậy?”
“Tớ vô tình nghe được cái tên này, cảm thấy tò mò.”
“Anh ta không phải người trong giới showbiz nhưng cái danh Tam ca, tớ nghĩ cậu cũng từng nghe qua.”
Chử Đồng bất giác há hốc miệng: “Anh ta chính là Tam ca?”
Giang Ý Duy khẽ gật đầu, gió lạnh của điều hòa nhanh chóng lấp đầy từng ngóc ngách của căn phòng. Đã lâu lắm rồi không trở mình, sống lưng dính chặt lên ga giường, bí bách tưởng chết. Cô ấy túm lấy một bên cột giường, cố gắng lật qua nhưng dựa vào sức của đôi tay vẫn khó mà thành công. Chử Đồng nhìn thấy không nỡ, bước tới giúp đỡ.
Giang Ý Duy khẽ cắn răng: “Tớ thật sự trở thành một kẻ tàn phế rồi.”
“Tớ sẽ giúp cậu liên lạc lại với bệnh viện.”
“Không.” Lần này, Giang Ý Duy lại quả quyết từ chối: “Tớ cam chịu, tớ sẽ không bao giờ tới bệnh viện gì nữa. Chử Đồng, cảm ơn cậu đã giúp đỡ tớ thế này nhưng tớ không đứng dậy được, tớ không đứng dậy được!”
Tâm trạng khó khăn lắm mới kìm nén được của Giang Ý Duy một lần nữa sụp đổ. Cô ấy bật khóc nghẹn ngào, hai bả vai không ngừng run lên. Chử Đồng đứng ở mép giường, trái tim như bị ai dùng dao nhọn rạch từng đường vậy. Vốn dĩ cô cho rằng Giang Ý Duy xảy ra chuyện hoàn toàn là ngoài ý muốn. Cô chưa từng nghĩ trong trường quay ấy lại có người dám giở trò, càng không hề nghĩ rằng tất cả mọi việc Giản Trì Hoài đều biết rõ. Cảm giác tự trách và áy náy mãnh liệt khiến nội tâm Chử Đồng dằn vặt. Rất lâu sau, Giang Ý Duy kìm nén tiếng khóc, nhưng khi ngẩng đầu lên lại thấy Chử Đồng mặt mũi tèm lem.
Cô ấy có chút kinh ngạc, cố làm ra vẻ bình thản: “Cậu lại khóc gì chứ? Chung vui thêm à?”
“Giang Ý Duy, cậu mau đứng lên đi.” Cô nói một câu không đầu không cuối như vậy. Giang Ý Duy buông thõng hai tay, cả cơ thể mềm oặt đổ xuống chiếc giường bằng phẳng: “Chử Đồng, nếu cậu thật sự muốn tốt cho tớ thì sau này đứng nhắc tới hai chữ ‘đứng lên’ trước mặt tớ nữa.”
“Không được, tớ nhất định phải giúp cậu đứng lên.”
“Cậu tưởng mình là ai? Thần sao? Chử Đồng, nếu cậu là thần, cậu có thể giúp tớ đứng dậy, tớ sẽ ngày ngày thờ cúng cậu, nhưng cậu không phải, cậu nói thì dễ, có từng nghĩ tới cảm nhận của tớ hay không? Hôm nay người không đứng lên được nữa là tớ!” Giang Ý Duy gào lên thất thanh, thanh âm vỡ tung, hai bàn tay nhỏ cuộn chặt thành nắm đấm.
Bà Giang ở bên ngoài nghe thấy tiếng ầm, vội vàng mở cửa ra: “Ý Duy, con sao vậy?”
Giang Ý Duy gạt nước mắt: “Mẹ, con không sao, mẹ ra ngoài trước đi.”
Chử Đồng ngồi xuống giường, xoay lưng về phía cửa. Cô hơi cúi đầu xuống, khóe mắt đỏ ửng vì cố kìm nén nước mắt. Giang Ý Duy nhìn thấy, ngược lại không biết phải nói gì. Cô ấy nhìn Chử Đồng chằm chằm một lúc: “Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?”
“Tớ không sao, tớ chỉ khó chịu trong người thôi.”
Bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa, Giang Ý Duy giơ hai tay quẹt lem luốc nước mắt trên mặt: “Vào đi.”
Trợ lý của cô ấy bước vào, nét mặt nghiêm túc: “Ý Duy, ban nãy đạo diễn của “Thanh âm truyền” đích thân gọi điện tới, trước mắt họ đang quay cảnh của người khác. Nếu một tháng sau chị vẫn không có khởi sắc, họ chỉ còn cách đổi người thôi.”
Nét mặt Giang Ý Duy không một chút cảm xúc, ngược lại Chử Đồng ngẩng lên: “Lại đổi người sao?”
Người trợ lý khó xử thở dài: “Các quảng cáo của Ý Duy đều đổi người rồi, nói chi tới phim truyền hình.”
“Chị Tôn đâu?” Sau khi Giang Ý Duy xảy ra chuyện, ngoại trừ việc đối phó với cánh nhà báo lúc đầu, người quản lý của cô ấy đã biến mất dạng từ lâu. Giang Ý Duy bình thường cũng không làm phiền chị ta, hôm nay lúc cần thì lại phải tìm.
Người trợ lý khẽ mím môi, ngập ngừng không nói. Ánh mắt Chử Đồng cũng dừng lại trên người cô ta. Người trợ lý thở dài: “Tới phụ trách Lâu Mộc Ngôn rồi.”
“Chẳng phải cô ta có quản lý riêng của mình sao?”
“Công ty phân cho cô ta, bảo chị Tôn quản lý sẽ càng chuyên nghiệp hơn.”
“Phải rồi.” Giang Ý Duy cười đắng chát. Một quản lý dẫn dắt một ngôi sao hạng A, không chuyên nghiệp sao được?
Người trợ lý ở lại thêm một lát rồi ra ngoài. Chử Đồng không ngờ Dịch Sưu lại tàn nhẫn đến thế. Giang Ý Duy bây giờ sa sút đến thế này, vậy mà vẫn còn đào tận gốc, trốc tận rễ. Nhưng nói tới cùng, người nhẫn tâm rốt cuộc là Dịch Sưu hay là Giản Trì Hoài đây?
Cô nhìn về phía Giang Ý Duy: “Cậu cam tâm sao?”
“Không cam tâm thì sao chứ?” Giang Ý Duy bưng hai tay ôm mặt: “Không phải ai cũng chịu đựng được việc bác sỹ hết lần này tới lần khác tuyên mình án tử hình. Chử Đồng, việc không xảy ra với cậu, cậu không hiểu được đâu.”
“Tớ mặc kệ. Giang Ý Duy, nếu cả đời này cậu không đứng dậy được, tớ sẽ cõng cậu đi từng bước một.”
“Cậu đừng có đùa nữa được không?” Giang Ý Duy nói với giọng kích động: “Chử Đồng, tớ không cần cậu thương hại!”
“Ai thương hại cậu!” Chử Đồng càng đáp lại to hơn. Thật ra cô cũng không biết cô đang làm gì, đang bù đắp sao? Thay Giản Trì Hoài bù đắp?
Hơn nữa có những lời nói ra đã không dễ dàng, muốn làm được lại càng khó khăn hơn.
Dịch Sưu, tầng thượng.
Giản Trì Hoài phóng tầm mắt về phía những tầng mây kết tụ trên cao, ngón tay anh gõ từng nhịp, từng nhịp rất có tiết tấu. Bỗng nhiên, có ai gõ cửa, rồi có người đi vào: “Tứ ca.”
Giản Trì Hoài không quay đầu lại: “Hôm nay thời tiết thật đẹp, thích hợp ra ngoài hóng gió.”
“Tứ ca, kết quả giám định đã có rồi.”
Người đàn ông sắc mặt bình thản, đưa một tay với lấy chiếc cốc trên mặt bàn, miết quanh miệng cốc, hết vòng tay tới vòng khác: “Không phải bị ai làm hỏng, đúng không?”
Người đàn ông có phần kinh ngạc: “Vâng, hoàn toàn là sự cố ngoài ý muốn.”
Giản Trì Hoài khẽ nhấp một ngụm trà, môi hơi mím lại, không thể nhận ra là căng thẳng hay thả lỏng. Ánh mắt anh từ trên cao rớt xuống nửa chừng, ánh sáng trên vầng mây chiếu rọi qua đôi mắt hoa đào ấy: “Tôi đã nói mà, Phó Thời Thiêm còn chưa tới mức ra tay nặng nề với một cô gái như vậy, cũng sẽ không nể mặt tôi, khiến người của tôi thành tàn phế.”
“Nếu đã vậy đã qua lâu lắm rồi, vì sao anh còn cần kết quả giám định này?”
Giản Trì Hoài đặt cốc trà trở lại bàn: “Ai biết được hắn có động kinh hay không, đột nhiên ra tay nặng nề? Tôi có thể đoán chuẩn một người bình thường sẽ làm gì, còn Phó Thời Thiêm thì…” Nửa câu sau Giản Trì Hoài cắn trong miệng, ý tứ sâu xa.
“Tứ ca, lão Tam ca này có phải cáo già không?”
“Lão già hơn tôi, đương nhiên là gian xảo.”
Người đàn ông đứng bên bật cười. Ai cũng biết Phó Thời Thiêm chỉ lớn hơn Giản Trì Hoài một tuổi mà thôi vậy mà bị nói thành ‘ông lão’.
Chử Đồng từ chỗ của Giang Ý Duy trở về, bà Giang tiễn cô ra ngoài cửa. Tới tận bên ngoài, Chử Đồng thấy bà vẫn còn đi theo: “Cô ơi, không cần tiễn nữa đâu, cháu lái xe tới, tự về được ạ.”
“Cô gái, tôi nhận ra cô rất thân thiết với Ý Duy. Cô nhất định phải giúp đỡ nó. Tôi không cần nó giàu có, cao sang gì, chỉ cần ông trời có mắt cho con gái tôi đứng dậy được, tôi thật sự chuyện gì cũng bằng lòng. Ý Duy chưa được sống sung sướng ngày nào, vốn tưởng vào giới giải trí là có thể thoải mái, nhưng trên báo hay có người nói xấu nó… Haiz, những chuyện ấy đã qua cả rồi, tôi thấy nó như vậy, hôm sau gầy hơn hôm trước, thật sự là đau lòng.”
Chử Đồng thấy khóe mắt bà Giang ươn ướt, cô siết chặt chìa khóa xe trong tay: “Cô yên tâm đi, cháu rảnh rỗi sẽ lại tới.”
“Được, vậy cô đi từ từ thôi, lái xe nhất định phải cẩn thận đấy.”
Chử Đồng ăn tạm một ít cho bữa tối ở bên ngoài. Trở về Bán Đảo Hào Môn, một sợi dây nào đó trong lòng cô căng chặt, cứ cảm thấy chỉ cần tùy tiện chọc ghẹo là lập tức đứt phựt. Lên gác thấy Giản Trì Hoài đang ngồi bên mép giường đọc sách, Chử Đồng chẳng nói chẳng rằng. Giản Trì Hoài nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên: “Về rồi à?”
Cô ‘ừm’ một tiếng, bỏ đồ xuống rồi đi tắm. Sau khi ra ngoài cô ngồi sát mép giường bên kia. Giản Trì Hoài bỏ sách xuống, anh đang mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, khi đứng dậy, lớp vải trắng dán sát vào ngực. Người đàn ông giơ tay xoay mạnh Chử Đồng lại, đè cô xuống giường. Cổ cô vô thức rướn lên, những đường nét căng tràn đẹp vô cùng. Ánh mắt Giản Trì Hoài dần tối lại, anh cúi xuống vùi đầu vào cổ cô, đặt lên những nụ hôn phớt.
Chử Đồng giơ tay đẩy anh, bả vai hơi rụt lại. Giản Trì Hoài không ngờ cô lại có phản ứng này: “Làm gì vậy?”
“Em không muốn làm.”
“Vì sao?” Ngón tay người đàn ông đang vẽ những vòng tròn lên eo cô, đó là một cảm giác khiêu khích vô thanh. Chử Đồng tỉ mỉ quan sát gương mặt tuấn tú của người đàn ông, quả thật là đẹp không còn gì chê trách. Khi nhìn sâu vào mắt anh, cuối cùng cô luôn phải hoảng hốt bỏ chạy. Thứ ở đáy mắt anh quá sâu xa, nếu phụ nữ không có một sức kiềm chế nhất định, hai ba giây là lập tức bị hút vào đó. Chử Đồng giơ tay bắt lấy tay người đàn ông: “Không muốn làm là không muốn làm, lại còn cần lý do?”
“Em thật sự không muốn?” Giản Trì Hoài nheo lại đôi mắt hoa đào tiêu chuẩn của mình.
“Không muốn.” Nhưng không ngờ, đổi lại là một thanh âm kiên quyết của Chử Đồng.
Hai người đàn ông đổi sáng bấu chặt eo cô. Anh nhìn cô từ trên xuống, mang theo vẻ ngông cuồng mà Chử Đồng vẫn thấy: “Nhưng anh muốn.”
Cô cong môi, học dáng vẻ khi anh cười, âm u bất định. Anh dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể hô mưa gọi gió? Anh tưởng chỉ cần không tổn thương tới vợ mình, không tổn thương tới người nhà mình, thế thì mình là người tốt?
Cái quan niệm này của Giản Trì Hoài thật sự quá đáng chết.
“Hôm nay em tới chỗ Giang Ý Duy, người quản lý của cô ấy rút rồi, trị liệu cũng từ bỏ.”
Giản Trì Hoài không muốn nghe những chuyện này, cúi xuống định hôn môi cô, vừa vào sâu thì lưỡi truyền tới một cơn đau. Anh mở mắt ra nhìn với vẻ khó tin, giơ tay ấn vào chỗ đau: “Em dám cắn anh?”
“Chưa ai nói với anh sao? Khi người khác không muốn, mong anh tôn trọng.” Chử Đồng lau khóe môi.
Con ngươi Giản Trì Hoài hơi lạnh, hai tay anh giữ chặt gót chân Chử Đồng, rồi đột ngột kéo cô xuống. Khi cô đã tới trước mặt, người đàn ông một lần nữa cúi người, bàn tay giữ chặt cổ tay cô: “Trước đây em mong đợi như vậy, giờ lại nói với anh là em không muốn?”
“Anh muốn thế nào? Dựa vào thân phận của anh, anh còn định cưỡng ép chắc?”
“Thân phận của anh là chồng em, muốn em thì đã sao?” Giản Trì Hoài ghé sát hôn lên má cô, Chử Đồng xoay mặt đi, há miệng, anh lùi xuống rất nhanh: “Quả nhiên tuổi rắn.” Nói xong, anh bèn tập trung vào phần xương đòn của cô. Cô không chịu được ngứa, định lấy chân đá anh nhưng Giản Trì Hoài đã sớm có chuẩn bị, đầu gối anh đè lên chân cô, Chử Đồng giãy giụa mấy cái liền hết sức.
Giản Trì Hoài trở về bên vành tai cô: “Một Giang Ý Duy có thể khiêu khích chúng ta đến mức này. Người ngủ cùng em là ai, em nên nhìn rõ.”
“Nếu ngày nào đó anh bị người ta hại ra nông nỗi ấy, em dám bảo đảm, em sẽ xách dao đi chém hắn.” Chử Đồng hơi rụt vai lại, muốn né tránh anh.
Giản Trì Hoài cười khẽ: “Nói cho cùng vẫn vì chuyện cô ta bị thương. Anh nói với em rồi, đó thật sự là sự cố, kết quả giám định đã có rồi, không ai hại cô ta cả.”
Chử Đồng quay đầu, nhìn biểu cảm của Giản Trì Hoài. Từ gương mặt anh, cô hoàn toàn không thể phân biệt được thật giả, tới lúc này rồi, dĩ nhiên anh sẽ phản bác. Nhưng chuyện anh ngầm chấp nhận vẫn là sự thật, thái độ này của anh, một câu nhẹ tênh như vậy là có thể xóa bỏ mọi chuyện.
“Khi Phó Thời Thiêm nói muốn dạy dỗ Giang Ý Duy, anh hoàn toàn có thể đỡ lời cho cô ấy.”
Ngón tay Giản Trì Hoài không ngừng vuốt ve vai Chử Đồng: “Đã động tới Phó Thời Thiêm, chứng tỏ giữa Giang Ý Duy và anh ta nhất định có chuyện, huống hồ chỉ là một bài học mà thôi. Chuyện này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra trong giới giải trí. Nếu Giang Ý Duy nghe lời, cũng chẳng ai động vào cô ta.”
Bài học mà anh nói có lẽ ám chỉ việc Ôn Kiều sai người ấn cô ta vào nước. Nhưng rõ ràng Phó Thời Thiêm quá tàn độc, hại cả một đời Giang Ý Duy.
Bụng Chử Đồng hơi lạnh, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy thắt lưng ở eo đã được cởi ra. Cô xấu hổ và giận dữ, giơ tay ấn lên: “Giản Trì Hoài, em không có tâm trạng.”
Giản Trì Hoài ghé sát mặt về phía cô, thanh âm tràn đầy ma lực: “Hôn một cái, hôn một cái.”
Gương mặt cô đỏ bừng, quay trái quay phải nhưng vẫn không thoát khỏi sự kiểm soát của anh. Bờ môi mỏng của Giản Trì Hoài chạm vào mặt cô, làn da trắng trẻo nõn nà khiến người ta không thể kìm lòng. Cô quay đầu đi, vừa hay bị anh hôn vào đúng cằm.
Chử Đồng thẹn quá hóa giận, đang định mắng anh thì bị nụ hôn chuẩn xác của anh bịt kín miệng, hơi thở của cô càng lúc càng gấp gáp, cho tới khi…
Gương mặt Giản Trì Hoài nhuộm một nụ cười, anh hài lòng hôn lên khóe môi cô, để cô có cơ hội nói mấy lời: “Bây giờ vẫn còn nói không muốn không?”
Anh lại dám nhân lúc cô lơ là để…
Chử Đồng trừng mắt, Giản Trì Hoài giữ chặt cằm cô bằng một tay: “Nói, có muốn không?”
“Không muốn.”
Người đàn ông nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Nói lại lần nữa?”
“Anh lui ra đi!”
“Em đừng có mơ!” Tay Giản Trì Hoài giữ chặt vai cô. Anh nghĩ, dám kích động anh ở trên giường cũng chỉ có Chử Đồng mà thôi. Nếu đổi lại là người khác, anh sẽ lập tức ném thẳng xuống đất! Nhưng vì sao chỉ duy có Chử Đồng được phép? Giản Trì Hoài ham muốn cảm giác này, ham muốn sự ăn ý vô tư của hai người. Vợ anh bướng như bò, thế mà lại có những tính cách đặc biệt vô tình hấp dẫn anh. Giáo sư Giản tư duy trước nay luôn rõ ràng bỗng nhớ ra một vấn đề anh bỏ quên tới tận bây giờ. Lẽ nào anh thích cô như vậy?
Anh bất giác cúi đầu nhìn gương mặt dưới người mình, sau đó không kìm được lòng mình mà hôn lên. Chử Đồng đẩy anh ra, Giản Trì Hoài dùng sức xoay mặt cô lại, đè mạnh lên môi cô.
Lần đầu tiên cô không tình nguyện như thế mà mục đích lại là một sự ngầm cho phép ột tổn thương không thực chất của anh.
Một lúc sau, Chử Đồng đẩy Giản Trì Hoài ra, ngồi bật dậy. Gương mặt người đàn ông có một lớp mồ hôi mỏng. Sau khi thả lỏng, cả người quyến rũ một cách mệt mỏi. Anh kéo cánh tay Chử Đồng: “Làm gì vậy?”
“Đi tắm.”
“Nghỉ một lát đi.”
“Em không mệt.” Chử Đồng cuộn ga giường, sải bước đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong đi ra, Chử Đồng quấn một chiếc khăn tắm thật to, tóc ướt rượt rỏ xuống vai. Cô bước vượt qua giường, đi về phía cửa sổ, ngồi thẳng xuống bật máy tính. Giản Trì Hoài thấy vậy, bất giác ngồi dậy: “Em không sợ ngoài kia có người nhìn trộm à?”
Chử Đồng nhấc cao vạt khăn trước ngực lên: “Cho dù có chó săn em cũng không sợ.”
Sau khi mở máy, cô mở một diễn đàn. Khoảng thời gian trước, cô gửi một bài kêu cứu trong diễn đàn. Cô không tiết lộ thân phận thật của Giang Ý Duy nhưng đã công bố bệnh tình tổng quát. Chử Đồng vẫn nuôi hy vọng, trên đời có nhiều chuyện không giải thích được như thế, cô không tin Giang Ý Duy cứ thế tàn phế.
Bên dưới, có rất nhiều fan mạng nhiệt tình đưa ra đề nghị, còn cung cấp không ít cách thức. Chử Đồng ghi lần lượt từng cách lại. Cô lật xem từng trang một, nhìn thấy có một người với nickname “Một lưỡi dao trên đầu” để lại lời nhắn: Nếu đồng ý, cô có thể đưa bạn mình tới phòng khám của bố tôi. Nhà tôi mấy đời theo Đông y. Những trường hợp như thế này không phải tuyệt vọng 100%, có thể thử xem sao.
Bên dưới còn đính kèm địa chỉ cụ thể của phòng khám.
Chử Đồng lại. Bất luận thế nào cô cũng phải thuyết phục Giang Ý Duy tới đó xem sao. Giản Trì Hoài ngồi dậy. Chử Đồng thấy anh ngang qua bèn giơ tay tắt trang web đi rồi cất máy tính về chỗ cũ.
Phía Giang Ý Duy thì lại rất kiên quyết, không chịu tiếp nhận bất kỳ trị liệu nào nữa.
Trong mắt những người bình thường như họ, thời gian trôi qua rất nhanh, mùa nóng nhất đã qua, sắp đón chào mùa thu khi vạn vắt bắt đầu tàn tạ.
Còn lúc này lại là thời kỳ cho Lâu Mộc Ngôn bùng nổ.
Chử Đồng tới chỗ ở của Giang Ý Duy. Cô đi xuyên qua vườn, vào bên trong. Hai bên con đường nhỏ lát đầy đá cuội, hoa đã úa rụng, đến cả thảm cỏ cũng rặt một sắc vàng khô bất thường. Chúng cũng giống như chủ nhân của mình trong căn nhà kia, cứ thế rụng xuống một cách chớp nhoáng.
Bà Giang đưa Chử Đồng tới trước cửa phòng Giang Ý Duy, vừa đi vừa nói với cô: “Hôm nay tới giờ còn chưa ăn uống gì. Cứ thế này làm sao chịu nổi?”
Bà giúp Chử Đồng đẩy cửa phòng Giang Ý Duy, một mùi kỳ lạ xộc vào mũi. Chử Đồng bất giác nhíu mày, bà Giang thở dài: “Quyết không chịu mở cửa sổ ra.”
Chử Đồng đi vào, nhìn thấy Giang Ý Duy nằm trên giường. Giường của cô ấy đã được dịch qua phía cửa sổ. Cô ấy quay đầu qua, đang nhìn ra ngoài, biết Chử Đồng vào cũng không ngẩng đầu lên: “Tớ vừa nhìn thấy cậu đi vào rồi.”
Cô quét mắt nhìn xung quanh một lượt, thấy trên tủ đầu giường lộn xộn một đống đồ lặt vặt. Tóc Giang Ý Duy cụp xuống cổ. Chử Đồng nhìn thẳng vào người cô ấy: “Bao lâu rồi cậu không gội đầu?”
“Có mùi à? Tớ chẳng còn ngửi thấy nữa, gội rồi thì sao? Cho ai xem?”
Chử Đồng đẩy chiếc xe lăn bên cạnh, bước lên kéo cô, Giang Ý Duy liều mạng chống cự: “Cậu định làm gì?”
“Tớ đưa cậu ra ngoài xem.”
“Tớ không đi, thả tớ ra!” Giang Ý Duy hét thất thanh nhưng nửa người dưới không thể động đậy. Mấy tháng nay cô ấy toàn nằm, gầy đét không thành hình người nữa. Chử Đồng nhẹ nhàng đặt cô ấy lên xe lăn, Giang Ý Duy túm chặt ga giường: “Tớ không ra ngoài đâu.”
“Cậu cũng biết bây giờ sức cậu không đọ nổi tớ. Giang Ý Duy, hôm nay tớ nhất định phải đưa cậu ra khỏi cái nơi nổi mốc này.” Chử Đồng đi vào phòng thay đồ, tìm khẩu trang và mũ: “Cậu mà còn ầm ĩ, tớ sẽ để cậu cứ thế này mà ra ngoài để tất cả mọi người nhìn thấy bộ dạng của cậu.”
“Chử Đồng.” Giang Ý Duy bám chặt hai tay vào xe lăn: “Cậu đừng ép tớ có được không?”
Chử Đồng giúp cô ấy đội mũ và đeo khẩu trang lên, không nói năng gì, đẩy xe lăn ra ngoài. Bà Giang thấy vậy, vội vàng đuổi theo: “Đi đâu thế này?”
“Cô, cứ giao cậu ấy cho cháu, cô yên tâm.”
“Tớ không muốn!” Giang Ý Duy nắm chặt cánh tay mẹ: “Mẹ, con không ra ngoài đâu, mẹ mau cản cô ấy lại, mọi người điên cả rồi sao?”
Chử Đồng kiên quyết tẽ ngón tay của cô ấy ra: “Nếu tớ không để cho cậu nhìn rõ sự thực, cậu mới phát điên thực sự.” Bà Giang nghe tới đây, kìm nén đau thương đứng qua một bên nhưng lại không nỡ thấy con gái như vậy, đành quay người đi khóc.
Chử Đồng không hề lái xe mà một mạch đẩy Giang Ý Duy ra ngoài. Bên ngoài mặt trời rạng rỡ, dù đã đeo khẩu trang, Giang Ý Duy vẫn giơ tay lên che trước mắt, nước mắt cô ấy không ngừng rớt xuống, Chử Đồng mấp máy môi: “Cậu nhìn cậu đi, như ma vậy, nhìn thấy nắng cũng sợ.”
Giang Ý Duy không nói gì, Chử Đồng nhìn cô ấy: “Vì sao không chịu để mọi người mở cửa sổ ra?”
Cô nghe thấy giọng nói khản đặc của Giang Ý Duy vọng tới: “Tớ muốn sớm ngày nổi mốc, thối rữa đi càng tốt.”
Chử Đồng rảo bước nhanh hơn, sau khi đi hơn mười mấy phút, tới con đường thương mại, đám người xung quanh đông đúc, Giang Ý Duy toàn thân không thoải mái, chỉ muốn tìm ngay một cái lỗ để chui xuống. Chử Đồng đang đẩy xe lăn, vô thức nắm chặt tay: “Cậu không cần lo lắng, với cái bộ dạng của cậu bây giờ không ai nhận ra đâu.”
Trên màn hình lớn đang phát sóng tin tức giải trí.
Những tin tức này, đã bao lâu rồi Giang Ý Duy không tiếp xúc? Cô ấy ngẩng đầu lên, yên lặng xem. Chỉ vài tháng ngắn ngủi mà cô ấy đã như biến mất khỏi giới giải trí. Ai cũng biết cô ấy không đứng lên được, không còn bất kỳ thông tin nào giá trị nữa.
Sau mấy bản tin, Chử Đồng đứng bên cạnh Giang Ý Duy, trên màn hình xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Lâu Mộc Ngôn trầm lắng mấy tháng nay bất ngờ nổi lên mặt nước. Lưỡi dao nhọn này đã được mài đủ sắc bén. Cô ta được trang điểm cẩn thận, xinh đẹp thu hút, diễm lệ vô cùng. Cô ta đi giày cao gót đứng giữa tổ sản xuất lại càng mang một vẻ đẹp khiến người ta ngưỡng mộ.
“Mau xem kìa, Lâu Mộc Ngôn!” Cách đó không xa, có mấy cô gái trẻ xúm lại: “Xinh quá, có vẻ đẹp trời sinh thế này, sau này nhất định nổi tiếng.”
“Nghe nói phim điện ảnh của cô ấy sắp lên sóng rồi, mấy người ở trường chúng ta đều nói phải đi xem.”
“Tới lúc đó cùng đi đi, nhưng mà cậu không phải fan hâm mộ của Giang Ý Duy sao? Không lo cho chị Ý Duy của cậu nữa à?”
Giang Ý Duy nghe tới đây, mí mắt lập tức giật giật. Cô gái kia miệng nhai kẹo cao su, ngữ khí ngập tràn tiếc nuối: “Giang Ý Duy đã bị tàn phế rồi, bây giờ lại không xuất hiện, cũng đâu thể trách tớ có mới nới cũ.”
Mấy người bạn kia tươi cười gật đầu: “Bộ phim điện ảnh này chuyển thể từ tiểu thuyết. Aiya, còn có cảm giác, Lâu Mộc Ngôn vừa nhìn đã là kiểu người cực kỳ lương thiện, tớ thích lắm.”
Đây rõ ràng là buổi họp báo trước khi phim công chiếu. Hai người MC vây quanh Lâu Mộc Ngôn hỏi han, hỏi cô ta cảm giác nụ hôn đầu được tung lên màn ảnh. Lâu Mộc Ngôn ngượng ngùng giơ tay che mặt: “Aiya, đừng hỏi tôi mấy câu này, hỏi thêm những chuyện liên quan tới bộ phim đi.”
Đắp nặn tự nhiên, hôm nay Lâu Mộc Ngôn mặc một chiếc váy ngắn, áo sơ mi màu trắng, mái tóc dài màu nâu búi thành một búi nhỏ kiểu đơn giản nhất, nhưng mỗi một chỗ đều có ý đồ của đội ngũ phía sau trong đó. Khi nhìn lại Giang Ý Duy thì sao? Tóc bê bết dính vào nhau, gần như không thể chải chuốt. Cô ấy nhìn xuống đôi tay mình, vì quá lâu không cắt, móng tay đã dài ngoằng. Cô ấy cảm thấy tự ti. Một người như cô ấy sao có thể so với Lâu Mộc Ngôn? Cô ấy thu hai tay về nhưng lại chẳng biết phải giấu ở đâu. Cô ấy chỉnh lại khẩu trang hết lần này tới lần khác, sợ bị người ta nhận ra.
Hai cô gái kia đứng xem một lúc, còn có việc gấp phải đi. Họ đi ngang qua Giang Ý Duy ở một khoảng cách rất gần vậy mà không một ai nhận ra.
Cô ấy hiện giờ trong mắt người khác còn có giá trị tồn tại không? Giang Ý Duy đờ đẫn nhìn bóng họ rời xa. Chử Đồng đặt tay lên vai cô ấy: “Bộ phim điện ảnh này, từ lúc quay tới khi công chiếu tổng cộng chưa được mấy tháng vậy mà cũng tiêu tốn một số tiền khổng lồ. Mục đích vì đâu? Giang Ý Duy, Lâu Mộc Ngôn sắp thế chỗ cậu rồi.”
Tầm mắt cô ấy mờ đi, sau khi giơ lên lại hạ xuống. Chử Đồng bóp vai cô ấy: “Còn tiếp tục thế này thật sự sẽ không kịp nữa.”
Rất rõ ràng, MC trong buổi họp báo đều đang nâng Lâu Mộc Ngôn lên, gần như tất cả mọi ống kính đều chĩa vào cô ta. Người MC đưa Lâu Mộc Ngôn tới trước một hàng trứng vàng: “Hôm nay, chúng tôi muốn xem xem tay cô Lâu có may mắn không. Bên trong có các con số khác nhau, con số được gõ ra sẽ đại diện cho dự đoán số vé cho bộ phim của cô Lâu, thế nào ạ?”
Lâu Mộc Ngôn cười điệu: “Được, vậy phải xem vận khí đôi tay của tôi rồi. Đạo diễn, cổ vũ cho tôi nhé.”
MC đưa cho cô ta một chiếc búa nhỏ. Lâu Mộc Ngôn làm ra vẻ chọn lựa kỹ càng, cuối cùng đứng trước một quả trứng vàng. Cô ta thử hai lần mới đập vỡ, lụa đỏ bên trong rơi ra. Lâu Mộc Ngôn cúi xuống nhặt, sau khi nhìn thấy dòng chữ bên trong, kinh ngạc trợn tròn hai mắt, ôm miệng.
“Xem ra số lượng vé chí ít cũng phải vượt 500 triệu đấy nhé. Cô Lâu, mời cô viết con số bên trên qua đây.”
Lâu Mộc Ngôn vui mừng khôn xiết, cười tươi như một đứa trẻ. Cô ta đón lấy cây bút trong tay người MC, lưu loát viết chữ một tỷ lên tường!
“Chao ôi, cô Lâu không hổ danh là nữ hoàng may mắn, một tỷ! Đúng là một khởi đầu tốt đẹp…”
Sống mũi Giang Ý Duy cay xót vô ngần, nước mắt lại trào ra. Cô ấy giơ tay, muốn sờ lên nơi ấy nhưng bây giờ ba chữ ‘ngành giải trí’ lại quá xa xôi đối với mình. Nụ cười của Lâu Mộc Ngôn được phóng to. Có người đẩy tiệc mừng công lên, nói muốn chúc mừng họ trước. Giang Ý Duy co rụt lại trong xe lăn, nức nở không nói lên lời, hai vai run cầm cập. Chử Đồng một tay nắm chặt tay cô ấy, ngồi sụp xuống, hai mắt cũng ươn ướt: “Nếu cậu đứng dậy được, cậu bảo, hào quang của cô ta có thể che lấp cậu được không?”
Giang Ý Duy khóc tới nỗi cả người run rẩy, cô ấy rút tay về, ôm chặt lấy mình. Không ít người tụ tập phía trước màn chiếu lớn. Cô ấy muốn giấu bản thân lại nhưng trên người chỉ có một chiếc váy mỏng manh. Cô ấy cảm thấy bối rối, quẫn bách. Chử Đồng thở dài, đẩy xe lăn: “Đi nào, chúng ta về thôi.”
Giang Ý Duy quay đầu lại, nhìn trân trân vào hình ảnh ấy. Lâu Mộc Ngôn tươi đẹp là thế, hệt như một đóa hoa chỉ mới vừa bung nở, tiền đồ rộng mở, còn cô ấy thì sao?
Dọc đường, cô ấy gần như khóc suốt. Về tới nhà, Chử Đồng đẩy cô ấy vào vườn nhưng không vào nhà ngay: “Giang Ý Duy, thời gian trước tớ có up một bài viết lên mạng, tìm được một phòng khám tư nhân, chỗ đó không lớn, tớ tới xem rồi. Tớ cảm thấy có thể thử, cậu nghĩ sao?”
Cô ấy trầm mặc, vẫn luôn trầm mặc, đúng mười mấy phút.
Chử Đồng cũng không nói. Có những chuyện người ngoài không gượng ép được. Rất lâu sau, cuối cùng Giang Ý Duy cũng ngẩng đầu lên, thanh âm khản đặc: “Tớ muốn thử.”
Trở về phòng, Chử Đồng rót nước cho cô ấy, tìm một chiếc ghế dài, để cô ấy nằm yên. Cô gội đầu cho Giang Ý Duy, dùng hết lần dầu gội này tới lần dầu gội khác: “Giang Ý Duy trong ấn tượng của tớ diễm lệ, thanh cao, sau này cậu đừng tự chà đạp bản thân như thế.”
“Chử Đồng, vì sao cậu lại tốt với tớ như vậy?” Giang Ý Duy nhắm mắt, không hiểu bèn hỏi.
Ngón tay cô đan vào mái tóc dài của Giang Ý Duy, không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô ấy: “Tóc dài khó gội thật đấy, hay là tớ cắt cho cậu nhé?”
“Không được.” Giang Ý Duy giơ tay giữ chặt tóc mình: “Tóc ngắn không đẹp, sau này tớ còn phải dựa vào tóc dài để làm người đại diện nữa.”
Lúc Chử Đồng đưa Giang Ý Duy tới phòng khám, chẳng dẫn thêm người nào. Cô một mình bế Giang Ý Duy lên xe lăn, đẩy ra ngoài cửa, từ xa nhìn thấy có một cô gái trẻ trung từ trong đi ra. “Chào chị.”
“Chào cô.” Chử Đồng chào hỏi: “Đây chính là người bạn đó của tôi. Chuyện về cô ấy, tôi mong mọi người giữ kín.”
“Chị yên tâm, đây là việc nên làm mà.”
Cô gái kia tên là Diệp Như, bản thân cũng là bác sỹ. Phòng khám này được thành lập từ đời trước, hiện nay do bố cô ấy quản lý. Chử Đồng đẩy Giang Ý Duy vào. Qua nửa ngày trị liệu, bác sỹ Diệp đưa cho họ một đáp án cũng khá ổn: “Có thể thử xem sao, nếu có hiệu quả thì có hy vọng đứng lên, nhưng khả năng chịu cực chịu khổ mà vẫn phí công vô ích lên tới hơn 90% đấy.”
Lời này tốt hơn nhiều những lời tuyên án tử thẳng thừng, Giang Ý Duy hoàn toàn có thể chấp nhận: “Còn có thể ra sao nữa chứ, liệu có tệ hơn bây giờ nữa không?”
Bác sỹ Diệp bảo họ đỡ Giang Ý Duy lên giường, để cô ấy nằm sấp xuống đó: “Hai người ra ngoài cả đi.”
Chử Đồng ngồi ngay trên ghế ngoài cửa, tim như treo lơ lửng trên trời. Diệp Như tận tay bê cho cô một cốc nước, cô nhận lấy: “Cảm ơn cô.”
Bỗng nhiên, bên trong vọng ra một tiếng kêu thảm thiết, đau đớn, Chử Đồng nổi hết da gà lên. Chiếc cốc trong tay cô suýt nữa đổ nhào, đôi chân căng ra. Diệp Như thấy cô định đứng dậy, lập tức giữ chân cô lại: “Chị nên biết hàm nghĩa của bốn chữ ‘chịu cực chịu khổ’. Nỗi đau này không khác gì đánh gãy chân chị ấy, sau đó đợi dài ra rồi lại đánh gãy. Chị ấy muốn thử thì bắt buộc phải qua được cửa ải này.”
Sau đó, hình như miệng Giang Ý Duy đã bị nhét thứ gì, tiếng kêu trở nên đứt quãng, vô cùng nặng nề, thi thoảng có mấy tiếng nổ tung ngoài hành lang. Chử Đồng uống một hơi hết sạch cốc nước. Khoảng một tiếng đồng hồ sau, bác sỹ Diệp ra mở cửa: “Được rồi, dìu cô ấy dậy đi.”
Chử Đồng vội vàng đi vào, thấy Giang Ý Duy cả người như vừa được vớt từ dưới nước lên vậy, tóc tai dính hết cả vào mặt. Chử Đồng cẩn thận để cô ấy ngồi lên xe lăn. Bác sỹ Diệp đưa cô một dụng cụ châm cứu: “Lát nữa tôi kê thuốc Nam, ngày nào cũng phải nhét cái này phía sau, sau khi cắm điện thì dán vào phần xương sống bị thương, mỗi ngày hai lần. Một tuần tới chỗ tôi một lần, rõ chưa?”
Chử Đồng đón lấy: “Rõ rồi ạ.”
Giang Ý Duy dựa vào xe lăn. Chử Đồng đẩy cô ấy ra ngoài. Cô ấy nhắm mắt lại, hoàn toàn rã rời. Chử Đồng dừng xe lăn phía trước đại sảnh bệnh viện: “Sao rồi?”
“Vẫn ổn.”
Hai tay cô giữ chặt tay nắm: “Cậu cứ nghĩ tới con đường sau này rộng rãi thênh thang, vô vàn người ủng hộ. Tớ tin rằng khi đã quen với cuộc sống như vậy, muốn lùi bước chắc chắn không được.”
“Cậu nghĩ quá xa rồi.” Giang Ý Duy khẽ lau mồ hôi trên trán: “Chẳng phải tớ nên nghĩ con đường nếu không đứng dậy được ư? Có dự tính trước một chút.”
“Đối với một người mà nói, thứ không thể không có chính là hy vọng.” Chử Đồng đứng thẳng dậy: “Giang Ý Duy, những thứ khác tớ không khuyên cậu, phải xem số phận của cậu thôi.”
“Nếu như… Nếu như tớ thật sự đứng lên được, nhưng đánh mất cái cây to là Dịch Sưu, tớ nghĩ tớ vẫn gục ngã thôi.”
Chử Đồng ngồi xuống, đặt tay lên chân cô ấy. Đời người luôn có một hai người bạn vừa gặp đã như quen biết từ lâu, cho dù ban đầu gặp gỡ mọi sự không mấy tốt đẹp: “Cậu yên tâm, còn có tớ mà, tớ là ai nào?”
Giang Ý Duy nhìn cô: “Cậu pr giúp tớ phải không? Viết đủ mọi điều tốt đẹp về tớ?”
“Cậu mơ à!” Chử Đồng cười nói: “Tớ là ai, tớ là Tứ tẩu. Giản Trì Hoài mà cung cấp tài nguyên cho Lâu Mộc Ngôn, tớ sẽ cướp, của anh ấy chính là của tớ mà.”
Mặc dù câu này khi lọt vào tai Giang Ý Duy vẫn là một sự an ủi nhưng cô ấy vẫn cười mãn nguyện: “Được rồi, Tứ tẩu, có câu nói này của cậu, tớ liều mạng.”
Bán Đảo Hào Môn.
Khi Giản Trì Hoài về tới nhà, bất ngờ nhìn thấy xe của Chử Đồng đỗ trong gara. Anh lên gác, tìm khắp một lượt vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, lại men theo các phòng tìm thêm một lần, tiếng động vọng ra trong phòng làm việc đã thu hút anh thành công.
Anh đẩy cánh cửa mở hé, nhìn thấy Chử Đồng ngồi trước máy tính. Giản Trì Hoài bước tới: “Máy tính của anh có mật khẩu, em mở ra được?”
“Em có cách của em.”
Giản Trì Hoài vòng ra trước bàn làm việc: “Xem gì vậy?”
Cô tắt tài liệu đi, khoanh tay lại: “Giản Trì Hoài, em muốn thương lượng với anh một việc.”
“Ừm.” Giản Trì Hoài hờ hững đáp: “Chuyện gì?”
“Em muốn trong lúc đi săn tin học thêm mấy việc mà quản lý cần làm.”
Giản Trì Hoài đánh mắt về phía cô, dáng vẻ cao ngạo, không tin tưởng: “Em muốn làm quản lý.”
“Không, em không thích giới giải trí, em chỉ học vớ vẩn thôi.”
“Dây thần kinh nào của em bị vặn vậy?” Giản Trì Hoài ghé sát, ánh mắt không rời khỏi cô: “Em vẫn muốn giúp Giang Ý Duy phải không?”
Cô khẽ nhún vai: “Giống như anh nói đấy, Giang Ý Duy đã tàn phế rồi, em giúp cô ấy còn có ích gì? Em muốn kiếm thêm chút tiền, anh dạy em đi.”
“Đừng tưởng anh không biết trong bụng em đang nghĩ cái gì. Chử Đồng, em không làm được đâu.” Anh hoàn toàn phủ nhận.
Khóe môi Chử Đồng hơi nhếch lên. Giản Trì Hoài thản nhiên ném đáp án cho cô: “Quản lý cần những tố chất toàn diện, cần phải nắm bắt rất nhiều phương diện, không phải việc em muốn làm là làm được. Em cứ ngoan ngoãn viết bài đi.”
Chỉ là anh không thể ngờ rằng, ngay sau đó, trong một dịp đầy long trọng, người vợ xinh đẹp bị anh khinh thường này đã cho anh một sự ngỡ ngàng ngoài dự kiến…
~
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!