Không còn mấy ngày nữa hai người bọn họ sẽ kết hôn rồi.
Mà Vô Tội mong rằng trước khi kết hôn cô ta có thể tìm ra được hung thủ.
Vô Tội đã cho người đi điều tra số điện thoại kia rồi, phát hiện ra đó là số điện thoại không có người đăng ký.
Chu Nhược Hân lái xe vẫn chưa vào khu chung cư thì cô ta đã nhìn thấy bóng dáng của Vô Tội đứng trước cửa chung cư rồi. Cô ta… sao cô ta lại tới đây chứ? Không lẽ cô ta đã biết mình báo cảnh sát nên bây giờ tới đây tính sổ hả?
Nhớ tới dáng vẻ đáng sợ của Lam Kiều Nhi buổi tối ngày hôm đó, Chu Nhược Hân bỏ xe muốn chạy.
Vô Tội nhíu mày lại, cô ta lại muốn chạy trốn nữa à?
Hai bên đường đi về phía chung cư đều là nhà dân, có đèn đường nhưng mà vì trồng cây nên ánh sáng đã bị chắn lại ít nhiều rồi.
Bên đường có mấy chiếc xe đỗ, Chu Nhược Hân trốn sau đuôi một chiếc xe ở đó.
“Này chị Nhược Hân, tôi nhìn thấy chị rồi đấy, chị ra đây đi” Vô Tội đi lên phía trước, cảm giác săn mồi thích thật đấy.
Nhưng mà lần này dưới ánh hoàng hôn con mồi không chỉ có mỗi một mình Chu Nhược Hân mà còn có cả Vô Tội nữa.
Khi nghĩ đến việc vài người trong quán đã chết như thế nào, Chu Nhược Hân cảm thấy rùng mình.
Có vẻ như những người đó đã bị Lam Kiều Nhi giết chết! Cô ta là Lam Kiều Nhi giả, nói không chừng có thể là tội phạm giết người ở đâu tới! Không, chắc chắn là vậy!
Càng nghĩ càng sợ hãi!
“Tôi nói, chị có chắc là mình không thể ra ngoài không?” Vô Tội vừa đi vừa hỏi, nhắm vào một chiếc xe nào đó.
Chu Nhược Hân nghiến răng, lấy tay che miệng và mũi, với tâm lý may mắn thì sẽ không bị phát hiện.
Lúc này một trận gió quỷ dị đúng lúc thổi qua trên con đường không một bóng người qua lại, lúc ma sát vào da có cảm giác lạnh đến sởn gai ốc.
Vô Tội đi về phía trước rồi dừng lại, nhìn chằm chằm vài chiếc lá rơi xuống trên mặt đất, lá cây vẫn còn xanh, không phải lá khô.
Tính cảnh giác của Vô Tội rất cao, cô ta đứng yên ở đó, trong không khí tràn ngập sự nguy hiểm, càng lúc càng đến gần.
Hơi thở quen thuộc này làm cho sắc mặt của cô ta trở nên căng thẳng…
“Chơi đủ chưa?” Giọng nói trầm thấp, u ám giống như quỷ vang lên.
Vô Tội bỗng quay người. Phía sau tối đen, dường như ánh đèn đường cũng không thể xua tan bóng tối.
Mà bóng dáng cao lớn và biếng nhác kia từ trong bóng tối đi tới, toàn thân mang theo một luồng khí đen đáng sợ.
Chu Nhược Hân giật mình trốn ở đuôi xe, là ai đang nói chuyện vậy?
Cô ta đang nói chuyện với ai?
Cô ta hơi ló đầu ra, đầu tiên là nhìn thấy Vô Tội, chỉ có thể nhìn thấy một phần ba khuôn mặt của cô ta, sắc mặt tràn đầy sự lo lắng. Cô ta mà còn sợ cái gì sao? Không phải cô ta rất hung dữ sao?
Nếu ngay cả Lam Kiều Nhi cũng sợ thứ đó, thì tốt nhất cô ta vẫn không nên ra ngoài!
Lợi dụng sự chú ý của Lam Kiều Nhi không ở chỗ này, Chu Nhược Hân lén lút bò đi, men theo cây ở ven đường, chạy trốn nhanh hơn so với bất kỳ thứ gì.
Tiếng động chạy trốn rơi vào tai Vô Tội rất rõ ràng, nhưng cô ta không có sức để quan tâm đến nó, thậm chí còn đang muốn cùng Chu Nhược Hân bỏ chạy!
Nhưng trong lòng cô ta hiểu rõ, đưa lưng về phía dã thú, bản thân nó đã là một chuyện vô cùng nguy hiểm!