Đế Anh Thy ở nhà chờ đợi, cô càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó sai sai.
Lúc cô gái kia và anh hai cô ở bên nhau, trông bọn họ không giống như mới quen nhau lắm. Hơn nữa trong lúc quan trọng bắt Cố Mạnh lại có thêm một người, không cảm thấy rất bất thường hay sao?
Đế Anh Thy do dự.
Đế Anh Thy suy nghĩ, nếu như anh hai của cô muốn đưa cô gái kia tới bệnh viện thì chắc hẳn anh ta sẽ chọn tới bệnh viện gần đây nhất.
Vô Tội tỉnh lại, cô ta mở to mắt, mơ mơ hồ hồ.
Một giây sau Vô Tội cảm thấy bầu không khí trong phòng bệnh rất khác thường, cô ta quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy người đàn ông đang ngồi im lặng trên ghế sô pha.
Vô Tội bị dọa sợ ngồi bật người dậy.
vết thương ở trên bụng đau khiến Vô Tội rên rỉ một tiếng.
“Mới đau có chút xíu mà cô đã không chịu được rồi à? Không phải là đã học được chiêu tự mình hại mình rồi sao?” Đế Hạo Thiên hờ hững nhìn Vô Tội.
Dường như Đế Hạo Thiên đang nhắc nhở Vô Tội, rốt cuộc cô ta đã làm những gì, việc cô ta đã lấy cái chết ra để chống lại anh ta khiến cô †a không khỏi cảm thấy lo lắng trong lòng.
Vô Tội đã không chết được lại còn không thể chống cự lại được Đế Hạo Thiên, như thế thì không biết anh ta sẽ làm gì cô ta nữa.
Đế Hạo Thiên đứng dậy, Vô Tội hơi lùi người ra phía sau, đôi mắt xinh đẹp đầy cảnh giác.
Đế Hạo Thiên ngồi xuống bên mép giường Vô Tội, anh ta nắm chặt lấy cảm của cô ta, áp sát mặt lại rồi nói: “Nếu như lúc bốn tuổi cô không chết thì sau này cô cũng sẽ không chết, là tôi đã nói như thế”
Giọng nói trầm thấp lại rất quỷ dị, giống như một kẻ độc tài hung hãn đang cảnh cáo con mồi nằm trong lòng bàn tay anh ta vậy.
“Tôi chỉ muốn gọi điện thoại thôi” Vô Tội ngoan ngoãn nói.
“Nếu như không cho cô gọi thì sao?”
Giọng nói ai oán của Vô Tội còn mang theo cả tiếng khóc nức nở nữa. Giống như cô ta phải ăn được viên kẹo kia cho bằng được, nếu như không ăn được cô ta sẽ làm ầm lên giống như một đứa trẻ vậy.
Đế Hạo Thiên nhìn chăm chằm đôi mắt như tỏa ra ánh sáng kia của Vô Tội, anh ta buông cô ta ra đứng dậy rồi ném điện thoại lên trên giường.
Vô Tội ngây người ra, cô ta nhanh chóng cầm điện thoại lên.
Vô Tội nhớ số điện thoại của Lạc Du Cẩn, cô ta đã cố tình ghi nhớ nó, chính là muốn khắc ghi nó ở trong lòng.
Gọi điện thoại rồi chờ đầu bên kia bắt máy, Đế Hạo Thiên ngồi trên ghế sô pha đợi ánh mắt sắc bén lạnh lùng.
“Ai đó?”
Giọng nói của Lạc Du Cẩn vang lên, Vô Tội ngồi thẳng người dậy. . Truyện Tiên Hiệp
“Ai vậy?” không thấy tiếng trả lời Lạc Du Cẩn lại hỏi lần nữa: “Là Kiều Nhi sao?”
Vô Tội cắn cắn môi, cô ta ngồi co lại trên đầu giường rồi cúi đầu xuống khế vâng một tiếng.
“Cô đang ở đâu vậy?”
“Tôi phải đi rồi”
“Cô đi đâu?”
“Lạc Du Cẩn, tôi không phải là Lam Kiều Nhi, Lam Kiều Nhi đã chết rồi, tôi là giả thế nên tôi phải đi Vô Tội nói ra sự thật.
“Vậy cô còn quay về đây không?” Lạc Du Cẩn hỏi.
“Tôi sẽ không về nữa..” Vô Tội nói.