Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1911



Chương 1911

“Ngắm tuyết đã đời xong thì muốn trượt băng trên hồ nên từ trong vườn leo qua hàng rào?”

Lục Sênh Hạ hếch mày, cảm thấy cái lý luận này thật sự không nuốt nổi.

Lúc bấy giờ, Hy Nguyệt đi vào. Cô hoàn toàn không ngủ được.

“Em nghe nói, hôm qua Tư Mã Ngọc Như đe dọa ông chủ, dọa dẫm buộc phải đuổi hết tất cả người làm trong bếp đi. Có khi nào có người nghe phong thanh chuyện này nên muốn trả thù cô ta không?”

Lục Sênh Hạ ngỡ ngàng:

“Ôi trời ơi, biết đâu trước đấy cô ta đã bị hạ độc, người kia muốn trả thù cô ta. Nghe nói mình sẽ bị sa thải nên tức quá sinh hận, kiên quyết không muốn nghỉ nên giết chết Ngọc Như rồi chôn ngay cô ta trong vườn hoa hay không.”

Tư Mã Ngọc Thanh ôm lấy hai cánh tay mình, run rẩy:

“Chị họ, em thấy khả năng này cũng có thể lắm. Nếu như cô ta không bị người ngoài hành tinh bắt đi thì chắc chắn là bị sát hại rồi!”

Lục Vinh Hàn cảm thấy như sét đánh ngang tai, tay chân lạnh toát hẳn đi. Tay chân ông ấy run lẩy bẩy cố mà đốt một điếu xì gà.

“Hai đứa nói bậy bạ cái gì thế hả. Cô ta không có sao đâu.”

Lục Lãnh Phong hớp một ngụm cà phê, thong thả kể:

“Đầu bếp và nhân viên trong phòng bếp đều đã bị tạm giam trong đồn cảnh sát hết rối, nếu được thả ra thì cũng là vì đã thông qua hết tất cả mọi thủ tục hỏi cung và khám xét hết, nên dù cho hung thủ có thật sự là người nào trà trộn vào trong đấy thì hiện cũng đang trong đồn cảnh sát, không được thả ra đâu.”

Hy Nguyệt trầm ngâm, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới lại lên tiếng:

“Thật ra thì điều nên lo lắng nhất bây giờ là nếu như cô ta trèo qua hàng rào thật thì mục đích cô ta muốn đi ra ngoài là gì. Lúc trước, cô ta đã từng cùng một kẻ lạ mặt trao đổi gì đó ở ngay cửa thôn Phương Thanh, có camera giám sát quay lại. Nếu như cô  ta vẫn còn cùng người này giữ liên lạc thì chắc chắn sẽ không chọn đứng ở cửa chính như cũ nữa.”

Một luồng tàn nhẫn như muốn điêu tàn mọi thứ hiển hiện thoáng qua trên gương mặt Lục Lãnh Phong.

“Thậm thà thậm thụt, không làm điều gian dối thì ắt cũng đang ủ mưu kế gì. Nếu đúng thật là như thế, thì cô ta nên tự trách mình sao lại đâm đầu vào chỗ chết thì hơn.”

“Cái này cũng chỉ là suy đoán cá nhân thôi. Cứ tìm cho ra cô ta đã thì mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Lục Vinh Hàn nói.

“Bố nói phải. Mặc kệ cô ta đã làm gì thì cứ phải tìm được người mới tính tiếp được.”

Hy Nguyệt cất lời. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác mới được.

“Một người trưởng thành cũng không thể nào tự dưng bốc hơi như thế. Nếu đã không có khả năng này, thì chỉ còn trường hợp cô ta lén lút chạy ra ngoài, sau đó vì tuyết rơi quá nhiều nên không về được, chỉ còn cách ở lại trong thành phố.”

Lục Sênh Hạ suy đoán.

“Nếu thế thì cũng đã gọi điện thoại báo về rồi. Bố đã gọi điện thoại cho cô ta, tắt máy.”

Lục Vinh Hàn thở dài.

“Phía cảnh sát đã truy ra được vị trí của số điện thoại chưa?”

Lục Lãnh Phong vừa hỏi vì điện thoại của Lục Vinh Hàn đang vang lên. Là bên phía cảnh sát gọi tới, báo rằng đã xác định được vị trí điện thoại của Tư Mã Ngọc Như, họ đang cho người lái trực thăng chạy đến.

Điện thoại của Tư Mã Ngọc Như được định vị đúng ngay tại chiếc hồ bỏ hoang phía sau vườn hoa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.