Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1919



Chương 1919

Thật sự là tai họa bất ngờ mà.

Mới sáng sớm Hy Nguyệt đã đi nghiên cứu bản vẽ mặt phẳng, nhưng cũng không có phát hiện ra chỗ nào đặc biệt.

Cảnh sát đã tiến hình trãi thảm tìm tòi ở nơi này, trừ khi có những nơi đại loại như căn phòng bí mật, nếu không thì có lục soát tiếp cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Buổi trưa, Lục Vinh Hàn trở về.

Lục Sênh Hạ chạy về phía ông ấy: “Bố, có vớt được cái gì… tiến triển hơn không?”

Lục Vinh Hàn lắc đầu, bên ngoài vẫn còn đang có tuyết rơi, điều này gây trở ngại rất lớn cho việc vớt tìm kiếm.

Hy Nguyệt an ủi nói:”Không có tin tức mới là tin tức tốt, chỉ cần không tìm được thi thể thì vẫn có khả năng còn sống.”

“Nói cũng đúng.”Lục Vinh Hàn gật gật đầu.

Lục Lãnh Phong đi tới, ôm vai của Hy Nguyệt:”Anh dẫn em đi ăn cơm.”

Cô vuốt vuốt bụng, bận rộn cho tới trưa, quả thực đói bụng.

Đi tới nhà ăn, mọi người cùng nhau ngồi trên một cái bàn lớn.

Hy Nguyệt quan tâm gắp cho Lục Vinh Hàn một con bào ngư: “Bố, phía sau còn có rất chuyện phải làm, phải ăn nhiều một chút thì mới có tinh lực.”

Lục Vinh Hàn không đói bụng, Tư Mã Ngọc Như sống chết không rõ, ông ấy làm sao có thể ăn được, trong lòng ông ấy lo lắng giống như đang bị lửa lớn thiêu đốt.

Ngược lại Lục Sênh Hạ không bị ảnh hưởng gì nhiều, khẩu vị vẫn như cũ không đổi.

“Bào ngư hôm nay ăn ngon thật. Bố, con biết bố rất khó chịu, nếu như mẹ nhỏ bị bắt cóc, anh cả nhất định sẽ nghĩ cách cứu mẹ ra. Nếu như mẹ bị trượt chân ngã vào trong hộ, vậy nhất định là đã làm chuyện gì lén lút xấu xa không muốn cho người khác biết, ông trời muốn trừng phạt mẹ, chúng ta cũng không ngăn cản được.”

Lục Vinh Hàn lắc đầu, nặng nề thở dài: “Con nhóc như con đúng là không tim không phổi, cho dù mẹ có làm cái gì thì chung quy vẫn là mẹ của con, chẳng lẽ con hy vọng mẹ con chết sao?”

“Con đương nhiên không hy vọng mẹ chết, nhưng mà lại sợ mẹ tự đi tìm đường chết đó. Nếu quả thật là như thế thì bố phải gánh một nửa trách nhiệm.” Lục Sênh Hạ cong môi.

Lục Vinh Hàn bị chấn động mạnh, trên mặt tràn đầy vẻ bi ai: “Là bố không có chăm sóc tốt cho mẹ con, mới khiến cho mẹ con gặp phải tai họa bất ngờ.”

“Con cũng không phải có ý này, con chỉ muốn nói đều là tại bố dung túng, để cho mẹ ngày càng táo tợn hơn, không biết tiến thối. Nếu như bố có thể kịp thời khuyên nhủ mẹ, để cho mẹ dừng cương trước bờ vực thì cũng không sẽ không biến thành tự mình tìm đường chết.” Lục Sênh Hạ chậm rãi nói.

Lời này giống như một tiếng sấm vang dội nặng nề giáng xuống đỉnh đầu Lục Vinh Hàn, khiến cho ông ấy đầu óc mơ màng, nước mắt chảy ròng ròng, ngũ tạng quay cuồng.

“Chẳng lẽ ở trong mắt của con, mẹ con chính là một người tội ác tày trời hay sao?”

“Cũng không xê xích bao nhiêu.” Kiều An ở bên cạnh lẩm bẩm thêm một câu.

Lục Vinh Hàn liếc mắt, sâu kín xem xét cô ta một chút: “Cô Kiều An, nếu như tôi nhớ không lầm thì quan hệ giữa cô và Ngọc Như hẳn là rất tốt.”

Kiều An xoa hai tay vào nhau: “Tôi và dì Tư Mã thật ra cũng không có giao tình gì, là cô ta lúc nào cũng tới tìm tôi. Mỗi lần vừa gặp mặt, cô ta đều sẽ xúi giục tôi đi nhà họ Lục làm ầm lên, nói phải như thế thì mới có thể khiến cho đứa nhỏ sớm nhận tổ quy tông được. Sáng hôm nay tôi nghe nói chuyện Niên Niên trúng độc, rất có thể là do dì Tư Mã hạ độc. Cô ta muốn dựa vào việc này đi vu oan hãm hại Hy Nguyệt, châm ngòi mâu thuẫn giữa chúng tôi. Cho nên tôi mới muốn nhanh chóng tìm ra cô ta, hỏi cô ta cho rõ ràng, vì sao ngay cả một đứa bé mà cô ta cũng không buông tha?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.