Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1941



Chương 1941

Bà cụ Lục nắm tay bà ấy, vỗ vỗ: “Nếu Vinh Hàn nghe được những lời này chắc chắn nó sẽ rất hối hận.”

Y Hạo Phong cười, không nói gì, cho dù Lục Vinh Hàn có hối hận hay không, có trở về hay không, tình nghĩa vợ chồng giữa họ cũng đã kết thúc, không thể trở về được nữa.

Sắp đến mùa xuân.

Đêm ba mươi hằng năm sẽ là ngày họp mặt đông đủ nhất của nhà họ Lục.

Bọn họ sẽ ăn một bữa cơm gia đình ở trang viên Dương An, ở lại đó đến hết mùng năm để đón thần tài rồi mới về.

Lục Vinh Hàn cũng muốn về ăn tết, ông ấy rất mong nhận được một cuộc gọi từ người nhà họ Lục, gọi ông ấy trở về, nhưng mãi đến hai mươi chín tháng chạp vẫn không có ai gọi.

Tư Mã Ngọc Thanh đốt pháo trong sân một mình, rất buồn chán.

Mẹ và các chị đã nói sẽ trở về ăn tết, nhưng đột nhiên lại đổi ý, ngay cả bố cũng sang Nhật để đón tết.

Cậu bé cảm thấy bị bỏ rơi, chán nản đến muốn khóc.

Người nhà họ Lục đã đến trang viên Dương An.

Hy Nguyệt ăn một chén cháo tổ yến, nhỏ giọng nói: “Ma vương Tu La, ngày mai là đêm ba mươi rồi, có cần gọi bố đến ăn một bữa cơm với chúng ta không?”

Lục Lãnh Phong mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói: “Ông ta không còn là người của nhà họ Lục nữa.”

Hy Nguyệt để tay lên vai anh: “Tất niên mà, dù sao thì cũng nên để bố về ăn cơm với gia đình chứ.”

Lục Lãnh Phong lấy tay búng vào trán cô: “Em là đức mẹ Maria à? Bây giờ trong lòng ông ta chỉ có Tư Mã Ngọc Như thôi, không có người nào khác đâu. Em cần gì phải tự làm mình mất vui chứ?”

“Vậy thì để Ngọc Thanh nhận bố đi, để bọn nhỏ chơi cùng với nhau. Hôm trước ông ấy gọi điện cho em, khóc rất đau lòng. Mã Trúc Mai chưa trở về, hình như có vấn đề gì đó trong cuộc phẫu thuật thẩm mỹ, cần phải ở lại để theo dõi thêm. Tư Mã Minh Thịnh cũng đi rồi. Ông ấy nói  bây giờ mình như đứa trẻ bị bỏ rơi vậy.”

Hy Nguyệt đã nói dối để anh đồng ý.

Tư Mã Ngọc Thanh đến rồi, Lục Vinh Hàn có thể đến đây được không?

Đương nhiên Lục Lãnh Phong biết được cô đang suy nghĩ gì, anh không nói gì, im lặng coi như đồng ý.

Lục Vinh Hàn đợi từ sáng đến tối. Đến khi sắp bỏ cuộc thì điện thoại reo lên, ông ấy như một quả bóng cao su được bơm đầy hơi, ánh mắt trông rất có hồn.

Ông ấy rất vui, Hy Nguyệt để ông ấy dẫn Ngọc Thanh về nhà.

Tư Mã Ngọc Như cảm thấy không vui, đây là lần đầu tiên cô ta ăn tết một mình bên ngoài.

“Hai người đều đi, em phải ăn tết một mình sao?”

“Không phải cô còn có mấy người chị em sao, cô có thể đi chơi với họ mà.” Lục Vinh Hàn nói.

Tư Mã Ngọc Thanh đã soạn xong ba lô từ lâu, cậu bé nôn nóng muốn đến chơi với Sênh Hạ.

“Dượng, chúng ta đi nhanh lên, mọi người đang chờ đó, cô không còn là con nít nữa, cô có thể tự lo cho mình mà.”

Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Sao cô lại nuôi hai con sói trong nhà vậy chứ, không ai theo phe cô.”

“Cô đi hạ độc khắp nơi, ai mà dám thân với cô, họ sợ mất mạng đó.” Tư Mã Ngọc Thanh nhăn nhó nhìn cô ta.

“Nói bậy, người chuyên đi hạ độc là Hy Nguyệt không phải em. em bị cô ta hãm hại, cô ta là sói đội lốt cừu, sớm muộn gì những người ở bên cạnh cô ta cũng bị cô ta hại chết thôi.” Tư Mã Ngọc Như nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.