Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng

Chương 1957



Chương 1957

Hy Nguyệt nhấp một ngụm trà chậm rãi nói: “Ý của cô là, tôi phải giống cô không thèm quan tâm tới thuần phong mỹ tục, kính trên nhường dưới đi so đo với một đứa trẻ sao?”

Lúc chị dâu họ cả đang nghĩ xem mình phải đáp thế nào, thì đã thấy bác gái họ đi vào.

“Mẹ, mẹ tới thật đúng lúc, Hào Giác nhà chúng ta bị đưa trẻ nhà Tư Mã bắt nạt, chân suýt nữa thì bị đá gãy rồi.”

Phu nhân nhìn cô ta với ánh mắt thâm sâu, “Ta thấy con bé đá như thế, dù chân của cô gãy, thì chân của thằng bé cũng không gãy.”

Bác gái họ đương nhiên là muốn bênh vực con dâu và cháu trai.

“Chuyện này vừa rồi ở ngoài kia Hào Giác đã nói với tôi rồi. Những gì thằng bé nói cũng không phải là không có lý. Dẫu sao đây cũng là bữa cơm tất niên đoàn viên của nhà họ Lục chúng ta, quà tặng năm mới này cũng là của đứa trẻ nhà họ Lục, con cái người ngoài đứng xem là được rồi, sao có thể bọn chúng đụng vào chứ?”

Không biết bà ta cô ý hay vô tình lại dùng từ bọn chúng.

Lục Sênh Hạ hừ nhẹ một tiếng: “Đúng là người lớn không ra gì thì sao mà dạy được trẻ nhỏ, mấy người cưng chiều Lục Giác Hào là chuyện của mấy người nhưng chúng tôi sẽ không nuông chiều nó đâu. Hôm nay tôi nói thẳng ở đây luôn cho dù có đập vỡ con rô bốt kia thì tôi cũng không cho nó.”

“Nói cũng phải, nếu đó là thứ gây họa thì cứ đập đi.” Hy Nguyệt chậm rãi tiếp lời.

Chị dâu họ cả hiểu rõ tính tình con trai mình, nếu như con rô bốt ấy bị đập đi, tết này đừng nghĩ sẽ trôi qua êm đẹp.

“Hy Nguyệt, đầu xuân năm mới, sao có thể đập vỡ đồ được chứ, đó là chuyện xui xẻo đấy.”

“Không sao, cứ để đó, năm sau rồi đập, có nhiều quà như vậy, cho bọn nhỏ tùy ý chọn đi, còn con rô bốt này tôi sẽ thu lại, tránh cho cả người lớn lẫn trẻ nhỏ đều không hòa thuận.” Hy Nguyệt thờ ơ nói.

Khóe miệng chị dâu họ cả run lên một cái, “Hy Nguyệt, nếu không em làm như vậy được không, giả vờ thu con rô bốt ấy lại, lúc không có ai thì lén đưa cho Tư Mã Ngọc Thanh. Lúc ở đây chú  đã đặc biệt dặn dò, bố chồng tôi đã đi trước rồi, thì phải chăm sóc nhà chúng tôi nhiều hơn. Hào Giác lại là đứa cháu duy nhất của ông, nếu như thằng bé nghĩ quẩn trong lòng thật sự ồn ào muốn tự sát, thì chúng tôi biết phải sống sao?”

Hy Nguyệt bật cười: “Con là con của chị, muốn cưng chiều thế nào cũng là chuyện của chị, nhưng đừng bao giờ mong là tôi cũng cưng chiều nó như thế. Tôi không những sẽ không làm theo ý nó, mà còn muốn thằng bé phải xin lỗi Ngọc Thanh và Tiểu Quân. Người ngoài trong miệng nó, một là con ruột của tôi, một là em trai tôi, bất kể ai làm tổn thương chúng, tôi nhất định sẽ thay chúng đòi lại lẽ công bằng.”

Sau đó chị họ cảm thấy chấn động quay đầu lại nhìn bác gái họ, cầu cứu bà ta.

Bác gái họ nói: “Hào Giác dẫu sao cũng chỉ là một đứa bé, mà trẻ con chỉ biết nói thật, sao có thể hiểu rõ quanh co được chứ. Thằng bé nói Tiểu Quân với Tư Mã Ngọc Thanh là người ngoài, cũng không sai, bọn chúng vốn không phải người nhà họ Lục. Mặc dù Tiểu Quân theo cháu ở lại nhà họ Lục, nhưng mà sự thật thằng bé là người nhà họ Hứa cũng không thể nào thay đổi, còn Tư Mã Ngọc Thanh thì lại chẳng có liên quan gì.”

Lúc bà ta còn chưa dứt lời, lập tức có một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía cửa.

“Tiểu Quân là con của tôi, qua Tết tôi sẽ đi đổi họ Lục cho thằng bé.”

Bác gái họ quay đầu lại, thấy Lục Lãnh Phong ôm Hứa Kiến Quân đi vào.

Vốn dĩ cơn giận còn sót lại của anh còn chưa nguôi, không ngờ lại có người muốn đâm đầu vào chỗ chết, lấy ra làm văn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.