Chương 1959
“Sắp sang năm mới rồi, không nên cãi vã, giày vò nhau như vậy. Người lớn không ra dáng người lớn, trẻ con cũng không giống trẻ con. Nếu mấy người muốn tiếp tục làm loạn thì về nhà mình mà làm loạn tiếp, khu vườn này không giữ nổi mấy người.”
Lời này rõ ràng là đang ám chỉ nhà bác gái và chị dâu.
Lúc này hai người mới nhận ra sắp có tai họa sắp ập xuống đầu mình.
“Bà ơi không phải chúng con cố ý đâu, Hào Giác nhà chúng con không lấy người máy nữa, cứ để đấy cho Ngọc Thanh chơi.”
Hai người nói xong, mặt mũi xám xịt chạy ra ngoài.
Bà cụ gọi Lục Vinh Hàn, Y Hạo Phong và vợ chồng Lục Lãnh Phong vào gian phòng tầng trên.
Trong lòng Y Hạo Phong như đang rỉ máu, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của mẹ chồng và vợ chồng con trai bà ta mới biết, hóa ra trong nhà họ Lục này, trừ bà ta ra thì mọi người đều đã biết chuyện này.
“Trong thiên hạ không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, chuyện của Ngọc Thanh sẽ nhanh chóng truyền khắp nhà họ Lục thôi.” Bà cụ trầm giọng nói.
“Cháu và Lãnh Phong đã bàn với nhau về chuyện này rồi, tính tình Ngọc Thanh lương thiện, cũng rất thân thiết với tụi con nên tụi con đã đối xử với thằng bé như em trai của mình từ lâu rồi rồi. Nếu bà và mẹ không phản đối thì cứ nhận thằng bé về nhà họ Lục đi.”
Bà cụ khoát tay áo: “Dù sao thì thằng bé vẫn còn nhỏ, đột nhiên xảy ra biến cố, thay đổi lớn sẽ không tốt, cứ tạm gác chuyện này lại đã, sau này lại nói sau. Đến lúc đó ta sẽ sắp xếp một người qua đó dạy dỗ thằng bé không lại bị Tư Mã Ngọc Như dạy dỗ cho thành một đứa trẻ hư.”
Lục Vinh Hàn biết rõ người mà mẹ mình kiêng kỵ nhất là Tư Mã Ngọc Như, vì thế bà cụ sẽ không dễ dàng đồng ý để Ngọc Thanh vào nhà họ Lục.
“Mặc dù Ngọc Như vi phạm di huấn của bố, nhưng dù sao đứa bé cũng được sinh ra khi cô ấy làm vợ lẽ, cũng không thể xem là con riêng được.”
“Người phụ nữ kia không còn quan hệ gì với nhà họ Lục nữa, đợi tới khi Tư Mã Ngọc Như không còn trên đời này nữa thì lúc đó đứa trẻ sẽ được bước vào cái nhà này.” Bà cụ Lục nói rõ ràng từng chữ một.
Tim Lục Vinh Hàn như bị từng cây kim đâm vào, ông ấy khẽ run lên.
“Con nhất định sẽ quản lý nghiêm khắc, sẽ không để cô ấy bị người ta giật dây làm những chuyện khác người nữa.”
Ông ấy cố sức nhấn mạnh hai từ “giật dây” là muốn nói với mọi người rằng bản tính của Tư Mã Ngọc Như rất lương thiện, chỉ có điều bị người khác xúi giục mà thôi.
Bà cụ Lục xua tay nói: “Đây là quyết định của tôi. Hy Nguyệt và Lãnh Phong phải nhớ kỹ làm theo lời bà nói.”
“Cháu biết rồi thưa bà nội.” Lục Lãnh Phong khẽ sờ cằm.
Dây thần kinh trên mặt Lục Vinh Hàn khẽ giật. Nếu nói như vậy thì chỉ khi Tư Mã Ngọc Như chết thì Ngọc Thanh mới được vào gia phả. Điều này cũng cho thấy khi bản thân ông ấy còn sống sẽ không chứng kiến được ngày này. Trừ khi Tư Mã Ngọc Như chết trước Lục Vinh Hàn.
“Mẹ, dù người lớn có làm sai thế nào thì con trẻ cũng là người vô tội.”
“Một đứa trẻ được sinh ra do có mục đích, sao lại không có tội được?” Ánh mắt của bà cụ Lục ngưng lại, lộ rõ sự nghiêm túc.
Nếu người phụ nữ như Tư Mã Ngọc Như là một cái u ác tính, bà ấy không hy vọng bất cứ người nào trong cái nhà này có dính líu tới cô ta.