– Dịch, anh về rồi à ? Mau đi rửa tay rồi lại đây nếm thử tay nghề của em xem. Hôm nay em đích thân xuống bếp học nấu vài món mà anh thích.
Thẩm Nhược Lệ vừa nhìn thấy Sở Dịch vào nhà đã đi lại kéo tay hắn, vui vẻ mỉm cười nói chuyện.
Ở trước mặt của hắn, Thẩm Nhược Lệ luôn là một con mèo ngoan ngoãn, nghe lời. Rất ít khi cãi lời hắn, hay là làm trái ý hắn muốn.
Nhưng sau lưng thì không thể nói được điều gì cả.
Sở Dịch đi rửa tay xong, liền ngồi xuống bàn ăn.
– mùi vị thế nào ?
Nhìn thấy Sở Dịch gắp món đầu tiên cho vào miệng, Thẩm Nhược Lệ liền trông chờ hỏi kết quả.
– mùi vị …không tệ !
Tuy lời nói là khen nhưng cả gương mặt của Sở Dịch đã nói cho Thẩm Nhược Lệ biết, món ăn cô ta làm không hề ngon.
– anh lừa em !
Thẩm Nhược Lệ cầm đũa gắp một miếng cho vào miệng.
Cả gương mặt liền nhăn lại, thức ăn cũng nhả ra khỏi miệng.
– sao lại mặn như vậy ? Em xem trên mạng người ta dạy sao thì em làm thế mà.
Thẩm Nhược Lệ có thái độ không cam tâm.
Cô ta đã cố gắng học lắm nhưng lại thành công cốc cả.
– lần đầu tiên xuống bếp như vậy đã là tốt rồi. Không áp chảo, màu sắc cũng không tệ, chỉ là gia vị thêm quá nhiều thôi.
Sở Dịch lên tiếng an ủi.
– em nấu ăn dở như vậy hèn gì không giữ được trái tim của anh. Người ta nói muốn giữ được trái tim đàn ông thì phải giữ được dạ dày của anh ta. Em…em phải tìm Tiểu Giai để học hỏi thêm mới được.
Thẩm Nhược Lệ đột nhiên nhắc đến tên của Nhược Giai trước mặt Sở Dịch.
Sở Dịch không có biểu cảm gì lạ.
– em đang mang thai, những việc nấu nướng sau này cứ để thím Chu làm là được. Việc của em bây giờ là tịnh dưỡng thật tốt, đã biết chưa ?
Thẩm Nhược Lệ mỉm cười gật đầu.
– vẫn là anh tốt với em nhất.
Thẩm Nhược Lệ đứng dậy đi về phía sau lưng của Sở Dịch, cúi người đưa hai tay ôm lấy cổ của hắn.
Mặt tựa vào vai hắn, nhẹ nhàng hỏi.
– Dịch, anh sẽ yêu em cả đời chứ ?
Câu hỏi đột ngột này của Thẩm Nhược Lệ khiến cho Sở Dịch không cách nào từ chối được.
Nhưng hắn cũng không thể dối lòng mình mà trả lời là sẽ.
Nhưng nếu hắn không nói ra thì với tâm trạng của Thẩm Nhược Lệ hiện tại sẽ khó mà khống chế được cảm xúc.
Đứa bé trong bụng cũng sẽ bị ảnh hưởng.
– anh…anh có điện thoại !
Ngoài tìm cớ không trả lời ra thì chẳng còn cách nào hay hơn nữa.
Sở Dịch móc điện thoại trong túi quần ra, rồi đi ra phía xa giả vờ nghe điện thoại.
~
– Giai Giai, hôm nay chị phải tham gia tiệc sinh nhật của bạn cho nên sẽ về nhà rất muộn, em ở nhà có việc gì thì gọi bà quản gia nhé.
Không những là Ly Na đi sinh nhật bạn mà đến cả Kỉ Vi Vi cũng phải trở về Kỉ gia theo lệnh của cha mình.
Nhược Giai không có thói quen thích ra ngoài cho nên vẫn luôn ở Âu Dương gia chờ đến ngày sanh.
Chỉ cần cô sang xong thì có thể đi làm trở lại kiếm tiền trả nợ cho người nhà Âu Dương.
Nhưng mọi chuyện đâu như cô mong muốn.
Thẩm Nhược Lệ gửi đến tin nhắn hẹn cô ra ngoài.
Nhược Giai trước giờ vẫn luôn xem Thẩm Nhược Lệ là chị gái, hết mực cung kính, nghe lời.
Cho nên Thẩm Nhược Lệ vừa hẹn thì cô đã ngay lập tức đồng ý đi gặp.
– cô Thẩm cô muốn ra ngoài sao ? Để tôi gọi tài xế đưa cô đi.
Bà quản gia nhìn thấy cô ăn mặc đẹp thì đã biết cô muốn ra ngoài.
Ly Na cũng đã dặn dò qua với bà rằng nếu như Nhược Giai ra ngoài phải có người đi cùng, không thể để cô đi một mình.
Cho nên bà quản gia mới đặc biệt chú ý hành tung của cô.
– vậy cũng được ạ.
Tài xế đưa cô đến một quán cafe sân thượng.
Quán cafe nằm tại một toà nhà 7 tầng, vị trí của nó là ở tầng cao nhất, có thể nhìn thấy được cảnh quan của thành phố một cách rõ ràng.
– cô Thẩm để tôi đi cùng cô.
Tài xế muốn đi theo cô nhưng lại bị cô từ chối.
– tôi chỉ gặp một người thôi, sẽ quay lại nhanh thôi. Ông cứ ngồi trong xe đợi tôi đi !
Nhược Giai cũng đã nói như vậy thì tài xế chỉ đành nghe theo.
Nhưng vẫn không quên gửi tin nhắn thông báo cho Ly Na một tiếng.
Nhược Giai đi thang máy lên tầng 7.
Vừa lên đến nơi đã nhìn thấy Thẩm Nhược Lệ ở phía xa đang ngồi bên cạnh lang cang.
Nơi có thể ngắm nhìn phong cảnh tốt nhất, còn có thể hưởng thức bầu không khí tự nhiên.
– Tiểu Giai em đến rồi à ? Chị còn nghĩ em sẽ không đến nữa.
Thẩm Nhược Lệ vừa nhìn thấy Nhược Giai liền nở nụ cười rạng rỡ.
– em sao có thể không đến được ạ ? Chị đã lên tiếng hẹn thì em nhất định phải đến.
Nhược Giai chính là vậy, rất dễ bị Thẩm Nhược Lệ tính kế mà cũng không biết.
– vậy chị có một yêu cầu, em có thể đáp ứng được không ?
Ánh mắt trông chờ của Thẩm Nhược Lệ đang nhìn vào Nhược Giai.
Thẩm Nhược Lệ tuy không phải xuất thân từ đại học sân khấu điện ảnh nhưng diễn kịch lại là chuyên môn của cô ta.
– chị cứ nói đi ạ, chỉ cần có thể làm thì em đều sẽ làm.
– phá bỏ đứa bé đi !
Nhược Giai vô cùng kinh ngạc nhìn người chị gái trước mặt mình.
Người mà mình vô cùng kính trọng, nhưng cô ta lại muốn cô phá bỏ đứa bé của mình.