– cô Kỉ, cô ngồi đợi một chút. Để tôi ra sau vườn gọi bà chủ.
Kỉ Vi Vi đến tìm Nhược Giai là để hỏi về việc Thẩm Nhược Lệ gửi thiệp cưới đến Kỉ gia, đến cả Âu Dương gia cũng nhận được thiệp.
Nhược Giai ngoài vườn đi vào, tay chân lấm lem bùn đất.
– cô nương của tôi ơi, còn có tháng hơn nữa là cậu lâm bồn rồi, sao còn không chịu nghe lời nghỉ ngơi cho tốt vào. Những chuyện bón phân, tưới hoa gì đó để cho người làm làm đi.
Kỉ Vi Vi nhìn thấy dáng vẻ lấm lem của cô liền không nhịn được cằn nhằn vài câu.
– cậu đến tìm mình có chuyện gì ?
– ngoài việc đến thăm cậu ra, mình còn đến hỏi thăm tình hình.
Nhược Giai tiến về ghế ngồi xuống.
Rửa tai chờ nghe câu hỏi của Kỉ Vi Vi.
– Thẩm Nhược Lệ ba hôm nữa kết hôn. Cô ta đã gửi thiệp đến Kỉ gia và Âu Dương gia, không biết cậu có nhận được thiệp không ?
Nhược Giai kinh ngạc nhìn Kỉ Vi Vi.
– chị ấy chẳng phải chỉ mới dọn ra ngoài chưa đầy một tháng sao ?
Nhược Giai cũng không biết Thẩm Nhược Lệ kiếm đâu ra được người để gả đi trong thời gian vô cùng ngắn như vậy.
– cậu không phải chưa nhận được thiệp mời chứ ?
Kỉ Vi Vi nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Nhược Giai là đã đoán được cô còn chưa nhìn thấy hình dạng của tấm thiệp mời ra sao.
Nhược Giai gật gật đầu đáp lại.
– chắc là chồng của cậu nhận được mà không nói cho cậu rồi. Dù sao thì cũng là tình cũ, không thể chấp nhận được hiện thực cũng rất bình thường.
Nhược Giai nở một nụ cười nhìn Kỉ Vi Vi.
Cô chọn tin tưởng Sở Dịch bởi vì cô tin hắn không phải loại người như vậy.
– anh ấy sẽ không như vậy đâu. Mình tin tưởng anh ấy, càng tin tưởng tình cảm của anh ấy đối với mình.
Kỉ Vi Vi nhíu mày.
Đưa tay búng trán cô một cái.
– cậu bị trúng bùa yêu của anh ta à ? Mới ở chung được bao lâu đâu mà đã bênh vực anh ta rồi.
Kỉ Vi Vi tin tưởng tình cảm của Nhược Giai dành cho Sở Dịch nhưng lại không tin tưởng tình cảm của Sở Dịch dành cho Nhược Giai một chút nào.
Bởi vì Sở Dịch có thể ngừng yêu Thẩm Nhược Lệ khi gặp Nhược Giai thì Sở Dịch cũng sẽ có thể không yêu Nhược Giai nữa, nếu như có một cô gái khác xuất hiện.
– cậu không phải đến đây chỉ để hỏi mình bao nhiêu đây thôi chứ ?
Nhược Giai nhanh chóng chuyển chủ đề.
– ngoài việc này ra mình còn nhận được sự nhờ cậy của anh họ đến đây.
– anh Đằng công tác trở về rồi ?
Âu Dương Đằng đi công tác khoảng nửa tháng nay, cô và anh cũng không có liên lạc với nhau.
Bởi vì cô biết anh có tình cảm với mình nên tránh được thì cô đều tránh.
– anh họ nhờ mình hẹn cậu, thời gian là tối ngày mai 6 giờ, địa điểm là nhà hàng Hoàn Vân. Lời mình đã chuyển xong rồi, nhớ đến đấy nhé.
~
– thím Chu, vợ tôi đâu ?
Sở Dịch dần quen với việc gọi cô là vợ trước mặt nhiều người.
Mỗi lần về nhà việc đầu tiên mà hắn làm chính là hỏi cô ở đâu.
– bà chủ ở trên phòng đang nói chuyện với bạn.
Cả Sở gia rộng lớn cũng chỉ có thím Chu là làm việc và ở lại vào buổi tối. Còn ban ngày thì Sở Dịch còn thuê thêm người giúp việc theo giờ để phụ giúp việc trong nhà và chăm sóc cho Nhược Giai.
– cô ấy vẫn chưa ăn tối ?
Sở Dịch nhìn trên bàn ăn nhận ra được cô vẫn chưa ăn bởi vì nhìn qua mặt bàn kính, hắn có thể đoán được.
– bà chủ nói đợi ngài về cùng dùng bữa cho nên vẫn chưa ăn.
Sở Dịch nhanh chóng đi lên phòng tìm cô.
Cô bình thường ăn uống thế nào cũng được nhưng hiện tại cô đang mang thai không thể ăn quá muộn sẽ ảnh hưởng không tốt.
” em nghe nói, anh sắp tới sẽ về nước. Đến lúc đó đừng quên nói với em ra đón anh đấy ! “
Sở Dịch lên phòng nhưng cửa không có đóng cho nên lời cô nói Sở Dịch đều nghe thấy.
Nhưng Sở Dịch lựa chọn đứng bên ngoài nghe lén.
Việc nghe lén là việc trước nay hắn không thích làm nhất, thường thì luôn quang minh chính đại mà bắt người ta nói ra.
Nhưng lần này lại vì muốn biết cô nói chuyện với ai và người đó có quan trọng hay không thì hắn lại quyết định nghe lén.
” nghe Vi Vi nói em đang mang thai. Anh sao dám để em đến sân bay đón anh được chứ ? “
Âm thanh trong điện thoại truyền ra là giọng của một người đàn ông.
” anh lại nói như vậy, em sẽ buồn lắm đó. Quan hệ của chúng ta làm sao có thể nói phiền được. “
” cô ấy gặp được em nhất định sẽ rất thích em cho mà xem. “
” chị ấy thích em là vinh dự của em rồi. Vậy cứ quyết định vậy nhé ! Em phải ăn cơm tối rồi. “
Người đàn ông trong điện thoại nhìu mày ” em thường ăn cơm muộn như vậy sao ? Đối với thai phụ không tốt đâu. “
” em biết rồi “
Nhược Giai cúp máy.
Sở Dịch từ bên ngoài mới đi vào.
Gương mặt vốn dĩ đã không thích cười giờ càng thêm lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô.
– anh…anh đứng bên ngoài từ khi nào ?
Bộ dạng kinh ngạc của cô lúc này càng khiến cho Sở Dịch thêm phần không vui.
– đủ để nghe em và người đàn ông kia nói chuyện.
Nhược Giai định đứng dậy để giải thích thì…
Sở Dịch cúi người đặt hai tay lên thành ghế giữ cô ngồi yên trên ghế không rời đi được.
– em còn có ý định muốn bỏ trốn ?
Anh trai ơi người ta muốn đứng dậy giải thích thôi mà. Sao lại thành bỏ trốn luôn rồi ?
– đừng nói là anh ghen đấy nhé ?
Nhược Giai nhìn dáng vẻ của Sở Dịch cũng đủ để biết được là hắn đang ghen.
Nếu không thì sẽ không nổi giận đùng đùng mà không nói lý như vậy.
Trái ngược với dáng vẻ không vui của Sở Dịch, Nhược Giai lại nở một nụ cười rạng ngời.
– anh ghen sao ? Em nghĩ nhiều rồi.
Ánh mắt của Sở Dịch lãng tránh cô khi bị cô hỏi đến.
– anh thật sự là ghen rồi. Nhận đi mà !
Nhược Giai đưa hai tay lên ôm lấy mặt của Sở Dịch.
Cô chườm người hôn lên môi Sở Dịch một cái.
Sở Dịch ngoài kinh ngạc trước hành động này của cô ra thì còn nguôi giận.
– đừng giận mà, em có thể giải thích.
Những chiêu trò này của cô là được học từ Ly Na và Kỉ Vi Vi.
Chứ cô là trạch nữ những chuyện dỗ dành thế này cô làm sao mà biết.
– em và anh ấy thật ra là…