Nhược Giai chọn lúc Thẩm Nhược Lệ đang rơi vào suy nghĩ liền kéo tay đang cầm súng của cô ta cắn mạnh một cái.
Sau đó liền nhanh chóng chạy về phía Sở Dịch.
Sở Dịch ôm lấy cô vào lòng.
– em không sao chứ ?
Nhược Giai lắc đầu.
Cây súng vừa cầm của Thẩm Nhược Lệ cũng rơi trên sàn.
Kỉ Vi Vi thấy vậy liền dùng tốc độ nhanh nhất liều mạng chạy về cây súng, hi vọng có thể cướp lấy nó trước.
” đoàng ” một phát súng lớn vang lên phá nát bầu không khí tĩnh lặng.
” đoàng ” lại một phát súng nữa vang lên.
Hai con người ngã xuống.
– Thiết Âm, anh là kẻ ngốc sao ? Sao lại thay em đỡ đạn chứ ?
Viên đạn đầu tiên được bắn ra là nhằm vào Kỉ Vi Vi mà bắn. Người bắn nó là Thẩm Nhược Lệ.
Lúc mà Kỉ Vi Vi nhào đến định cướp súng thì Thẩm Nhược Lệ chỉ cần cúi người là có thể nhặt súng lên được rồi.
Cô ta ban đầu không có ý định nhằm vào Kỉ Vi Vi nhưng nhớ lại chuyện mà Kỉ Vi Vi từng mắng mình, còn đứng về phía của Nhược Giai cho nên cô ta mới quyết định thanh trừ Kỉ Vi Vi.
Thiết Âm nhìn thấy được viên đạn đang bay phía về của Kỉ Vi Vi liền quăng bỏ máy tính của mình, chạy đến ôm cô vào lòng, đưa lưng thay cô đỡ một viên đạn.
– anh đã hứa phải bảo vệ em, anh làm được rồi.
Kỉ Vi Vi nhìn thấy cảnh tượng Thiết Âm nằm trước mặt mình, máu không ngừng chảy ra.
Nước mắt đã rơi xuống.
– em không cần anh đỡ viên đạn đó thay em. Em cũng có thể tránh được mà.
Thiết Âm đưa tay sờ lấy bụng cô.
– anh bảo vệ em… cũng… bảo vệ con của chúng ta. Anh là đàn ông, anh…anh không thể trơ mắt nhìn…nhìn người…phụ nữ của mình…
Thiết Âm còn chưa nói hết câu thì đã nhắm mắt, tay cũng rời khỏi mặt của Kỉ Vi Vi.
– không ! Anh không được chết ! Diệp Tử Dương ! Anh không được chết ! Anh vẫn còn chưa nghe được em nói với anh câu ” em yêu anh ” Anh không được chết !
~
Thiết Âm được đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê cấp.
Thẩm Nhược Lệ cũng được đưa vào bệnh viện.
Lúc Sở Dịch bắn ra phát súng thứ hai thì đã bắn vào tay cầm súng của Thẩm Nhược Lệ để khống chế cô ta.
Người của cô ta toàn thuốc nổ nếu bắn vào người thì sẽ nổ cho nên ngoài tay và chân thì không có chỗ nào bắn được nữa.
– bác sĩ, ông nhất định phải cứu anh ấy. Anh ấy không thể gặp chuyện được.
Kỉ Vi Vi mặt mày lắm lem nước mắt, đi bên cạnh giường cấp cứu đang đẩy Thiết Âm.
– chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Mời người nhà chờ bên ngoài, phòng cấp cứu không thể vào.
Nhược Giai nhìn thấy dáng vẻ của Kỉ Vi Vi liền bước đến an ủi.
– Thiết Âm là người tốt, cát nhân ắt có thiên tướng. Anh ấy đã hứa với cậu cả đời bảo vệ cậu thì anh ấy sẽ làm được mà. Đừng khóc ! Anh tỉnh lại không muốn nhìn thấy dáng vẻ của cậu lúc này đâu.
Kỉ Vi Vi ôm lấy Nhược Giai khóc lớn.
– Giai Giai, mình có lỗi với anh ấy. Bởi vì mình đã không nói với anh ấy việc mình không có thai. Cho nên…hic…nhất định là vì đứa bé cho nên…huhu…
Nhược Giai ôm lấy Kỉ Vi Vi, vỗ nhẹ lưng cô.
– đừng khóc nữa ! Không phải lỗi của cậu. Anh ấy cũng sẽ không trách cậu đâu.
– mình…là tại mình đã không nói sự thật với anh ấy. Anh ấy cũng sẽ không vì an nguy của đứa bé mà…
Kỉ Vi Vi không ngừng khóc lóc, trách bản thân không chịu nói sự thật cho Thiết Âm biết.
– cậu như thế là hạ thấp anh ấy rồi. Vị trí của cậu trong lòng anh Thiết Âm luôn là nhất. Người anh ấy muốn bảo vệ là cậu, cho dù là có đứa bé hay không thì cậu mới là người khiến anh ấy không tiếc bản thân mình hi sinh. Có biết không ? Đừng khóc nữa, Vi Bảo ngoan ! Bổn cung thương cậu.
Kỉ Vi Vi nghe câu nói cuối của Nhược Giai liền bật cười.
– vẫn là cậu biết cách khiến người khác vui vẻ.
~
Thiết Âm hôn mê suốt hơn 1 tháng, vừa tỉnh lại không lâu nhưng bác sĩ lại không cho xuất viện mà phải nằm lại để theo dõi.
– cái gì ? Tôi chỉ mới hôn mê có mấy hôm đâu, mà sao…sao lại có nhiều thay đổi như vậy ? Anh lại kết hôn ? Kết hôn với ai ? Nhược Giai bị anh bỏ rơi rồi sao ?
Thiết Âm tỉnh lại thì nhận được tin Sở Dịch tổ chức hôn lễ lần nữa nhưng lại không nói cô dâu là ai khiến cho Thiết Âm đoán mò.
– anh ấy kết hôn với em.
Kỉ Vi Vi ngồi bên cạnh lên tiếng.
Ánh mắt vô cùng có lỗi nhìn Thiết Âm.
Thiết Âm nghe lời nói từ Kỉ Vi Vi như nghe thấy tiếng thiên lôi đánh xuống.
Ánh mắt hoang mang, tuyệt vọng nhìn sang Kỉ Vi Vi.
– Vi Vi, em nói dối anh đúng không ? Em không thể nào gả cho anh ấy. Anh ấy cũng không thể nào lấy em được.
Thiết Âm nắm lấy tay Kỉ Vi Vi thật chặt.
– tại sao lại không thể chứ ? Em và anh ấy đã có con với nhau, anh ấy phải…phải chịu trách nhiệm với em.
– vậy còn Nhược Giai ? Em muốn làm vợ bé của anh ta sao ? Vi Vi, em từ hôn đi, anh lấy em. Cho dù đứa bé là con của anh ta đi nữa cũng không sao. Anh nuôi nó !
Lời nói của Thiết Âm vô cùng khiến người nghe xúc động.
Kỉ Vi Vi rưng rưng nước mắt, không nói lời nào.
– thiệp mời cũng đã phát, không thể thu hồi được nữa rồi.
Ánh mắt đượm buồn đầy thương cảm của Kỉ Vi Vi nhìn vào Thiết Âm.
– không thể như vậy được ! Nhất định là các người lừa tôi. Hoặc là…hoặc là tôi đang mơ !
Thiết Âm lại nằm xuống.
Lấy khăn chùm cả người lại, nhắm mắt để ngủ.
Bởi vì cậu nghĩ đây là mơ, chỉ cần cậu ngủ rồi tỉnh lại thì mọi chuyện sẽ diễn biến như cũ.