Sau 2 ngày nghỉ học, Bùi Nhược Mộc đã đưa cậu trở lại trường học rồi mới đến công ty, vừa vào cửa thì được Chu Tiêu Tiêu đi đến đón, mỉm cười và chào hắn, thuận tiện còn hỏi về bệnh tình của Hề Hòa, cũng không thể không nói cô là một Omega xinh đẹp, năng lực cũng rất tốt, dáng người yểu điệu mà khí chất cũng không tầm thường, công việc cũng được sắp xếp chu toàn, nhìn hết công ty hay thậm chí toàn bộ Xương An cũng không dễ gì tìm được một Omega tốt đến vậy.
Thật sự là phù hợp, dù là trong công việc hay là về cách sống, từ mọi phương diện đều phù hợp với phong cách của Bùi Nhược Mộc, đương nhiên, đây là từ phía khách quan mà nói.
Bùi Nhược Mộc trong lòng đang cặn kẽ mà suy xét, đang lặng lẽ đem bản thân và Chu Tiêu Tiêu kết hợp phân tích, kết quả là dù xem xét khía cạnh nào đều thấy độ phù hợp khá cao, chỉ trừ một chuyện, đây tất cả đều là góc nhìn khách quan.
Chu Tiêu Tiêu cũng đã rất rõ ràng mà thể hiện tình cảm của mình, ngược lại Bùi Nhược Mộc là có chút ngập ngừng. Hắn ngồi trong phòng làm việc mà cố gắng củng cố tâm lý của bản thân, bọn họ vô cùng phù hợp, hơn nữa chỉ cần hắn vươn ‘cành ô liu’ (bật đèn xanh), thì ngay lập tức bọn họ có thể thành một cập.
Chỉ là nếu như vậy có phải quá bất công với Chu Tiêu Tiêu hay không, nhưng xét kỹ thì hắn và Hề Hòa vẫn chưa có thực sự bắt đầu loại tình cảm gì đặc biệt,…..
Chờ chút, sao lại kéo Hề Hòa vào đây! Hắn và Hề Hòa thì có thể có loại tình cảm gì đặc biệt được chứ. Bùi Nhược Mộc dùng sức chà xát lên mặt một cái.
Một buổi sáng xoắn xuýt trôi qua, cuối cùng cũng đến buổi trưa, Bùi Nhược Mộc quyết định thực hiện bước đầu tiên.
Chu Tiêu Tiêu vẫn giống như mọi ngày, đi đến gõ cửa phòng, dò hỏi hắn xem trưa nay muốn đi căn tin ăn hay mang thức ăn lên phòng, Bùi Nhược Mộc bước ra, vẻ mặt như không có việc gì, sửa sang lại tay áo hỏi – “Cùng đi chứ?”
Omega xinh đẹp chuẩn bị quay đi đột nhiên nghe câu hỏi mà ngẩn người, sau đó nhanh chóng cười tươi đáp – “Được, anh muốn thử món súp bơ nấm chứ? Là món mới của căn tin đó, cũng không tệ”
Cũng may cô không làm cho hắn lúng túng, điều này là hắn thư thái một chút – “Được”
Hai người thế là vui vẻ cùng đi ăn cơm, căn tin công ty khá rộng rãi, phòng cũng sạch sẽ, sườn bò mềm, nước dùng đậm đà, thức ăn ngon miệng, người đối diện cũng duyên dáng, nói chuyện hoạt bát, thỉnh thoảng còn nghe thấy người đi ngang họ nhìn qua và khen là họ vô cùng đẹp đôi.
Đúng là thoạt nhìn qua rất hợp nhau, nhưng Bùi Nhược Mộc lại vẫn cảm thấy có điều gì đó. Hắn nhẩn nhịn cho đến khi buổi trưa kết thúc, lại bị Chu Tiêu Tiêu hỏi rằng cuối tuần này có muốn đi xem nhạc kịch không, như phản xạ, Bùi Nhược Mộc lập tức nghĩ về lịch trình cuối tuần cùng Hề Hòa của mình. Buổi sáng thì làm bài tập, buổi chiều học phụ đạo, buổi tối thì cùng dẫn Trần Thần đi xem bộ phim hoạt hình mới chiếu. Rạp chiếu phim thì gần, nhưng nhà hát diễn ra nhạc kịch ở tận quảng trường phía tây, khá là xa. Thế nhưng hắn đã đồng ý.
Tình cảm thì cần được bồi dưỡng từ từ – hắn tự an ủi bản thân.