Mảnh ghép 14 : Làm quen… Giao lưu … Kết bạn … Hãm hại
Phố vắng cơn mưa rơi ngang thêm se lạnh căn gác nhỏ
Ánh mắt cô đơn xa xăm như đang soi tìm theo bóng ai
Từng dòng thư đầy yêu thương dành trao
Chỉ viết giấu riêng ình
Phải chi trong tim anh lúc này cũng nhớ em.
Ký ức những giây phút đầu khi đôi ta gặp nhau chốn nào
Khoảnh khắc dấu yêu bên anh dâng lên ngập tràn trong trái tim
Và còn thật nhiều thêm bao kỷ niệm
Em sẽ giữ riêng trong lòng
Một góc nhỏ cho anh mãi trong đời…..
Băng vừa nghe nhạc vừa rêu rao hát theo lời bài hát.
– Mày đi đâu thế này ? – Lam hỏi nó vì tò mò không biết nó định đi đâu khi thấy Băng đeo balo trên vai mà đi về hướng nhà mình
– Tao đi về còn đi đâu ? – Băng tỉnh bơ
– Sao về lại đi lối nhà tao ? – Lam chưa hiểu
– Á quên, tao nhầm đường – Giờ Băng mới nhận ra mình mải mê hát đến nỗi quên cả đường về.
– Mày đúng là điên , tiện tao đi xe tao chở mày về nha –
– Ok – Băng cười xòa
………….
Tối….
Hnay được M.K tặng cho chuông gió thật đẹp, Băng treo lên khung cửa sổ trong phòng , ngắm chuông gió mỗi ngày Băng cảm thấy thú vị sao sao ấy. Chìm vào giấc ngủ muộn, tiếng chuông gió bị gió thổi cứ kêu keng keng khiến nó khó ngủ, Băng dậy đóng cửa sổ vào để khỏi gió luồn, vừa đến cạnh cửa sổ thì có gì đó lướt nhẹ mà nhanh qua tầm nhìn của nó, thoáng giật mình bay thẳng lên giường chùm chăn kín đầu không hở 1 bộ phận nào ra, miệng không thôi lẩm bẩm ” mẹ ơi ma ma ma, sợ chết mất……phải ma không ta, nếu là ma thì đừng rủ rê ta đi đâu nha ta không thích, huuuuuuuuuu “
Thật ra có phải mà đâu, là Băng vụng về vắt áo trên khung cửa sổ, gió to quá thế là áo cô bị bay xuống dưới , đây là cái tính khó sửa của nó đó là bạ đâu vứt đó…. giờ mặt mày đang trắng bệch vì sợ ma kìa. ( Khổ thân con pé !! )
Băng từ từ hé chăn ra và ngủ luôn, chác ngạt thở không chịu nổi đây mà.
..
Sáng
Bình minh lên, mặt trời mở mắt, mây treo lơ lửng lên nền trời xanh thẳm,……..
Ngôi trường vĩ đại hiện lên trước mắt hàng ngàn học sinh….
Phía sau Băng có vài thằng con trai có vẻ không thiện cảm chút nào, cô run run và phóng thẳng vào sân trường cho an toàn, rồi…Phù !!!
* RẦM *
Ui da..chúa ơi !
Băng huých đúng người con trai cao to..chưa kịp nhìn mặt nhưng đã lẩm bẩm
” Mới sáng sớm đã va vào tên nào vậy nè, đen quá “
Người con trai đó đẩy Băng ra vì Băng dẫm lên chân hắn.
– Tên vô…..- chưa nói xong câu nó nhận ra gương mặt đối diện nó không bao giờ quên được đó là Hắn
– A..A..A..A. nó lại hét lên
– Cô điên à, tránh ra coi, thích gây sự chú ý hả ? – Phong lạnh lùng
– Đồ vô duyên. đâm vào người ta lại còn, mắt đui à – Băng cau có, bức xúc ( Á.. bà này đâm vào người ta chứ ! )
– Cô đâm vào tui trước lại còn nói à, bảo ai mắt đui, thích chết sớm à ? – Phong kè sát mặt Băng đe dọa, giọng nói không thể ấm hơn, rất lạnh..
Cô hậm hực chạy thật nhanh vào lớp để không đấu võ mồm với hắn nữa. Cô luôn được nhận miễn phí những món quà bằng những ánh măt của girl trong trường mặc dù không phải ngày đặc biệt hoặc ngày sinh nhật của mình, đó là những ánh măt đỏ chói hình viên đạn khi thấy Băng hỗn xược ngã vào hội trường hotboy của trường.
– Gì thế này, hôm nay không phải sinh nhật của tui àm tặng nhìu quà thế ? – rồi Băng ngồi xuống bàn lẩm bẩm ” động vào tên điên này là không yên mà, tức quá ”
Băng và Kỉ Lam cứ hững hờ nhìn girl trong lớp dùng tay đập bàn đập ghế vs nhau , có đau không mấy thím.
– Xuống căng-tin thôi, ngồi đây nữa làm gì ? – Lam dắt tay con bạn thân đi
sau 1 time chen chúc mua đồ ăn dưới căng-tin, Băng và Lam bê 2 xuất thức ăn ra bàn ngồi yên vị
* Phập *
– Vô duyên thế nhỉ ?- Lam chưa kịp nhìn người đó đã phán, Băng thì im không nói gì
Người con gái kia đặt xuất thức ăn của mk lên bàn Băng và Lam đang ngồi, nở nụ cười thiên thần trong khi Băng và Lam đang bức xúc
– Chào 2 bạn, cho tôi ngồi cùng bàn ăn nha ! – Nói xong lại nở nụ cười thân thiện, Băng và Lam bất ngờ lắm trước sự thân thiện ấy mà cả 2 chưa gặp người này chưa gặp bao giờ
– Ở kia còn nhiều chỗ trống mà – Lam hất mặt về phía bên phải, nơi có đến 3 cái bàn trống liền
– Tui muốn quen với 2 bạn, được không? – Lại cười và giơ tay ra. Bắt tay ý mà
băng và Lam không ai nói gì chỉ nhìn bạn đó,
– Chào Vy Băng, mình quen bạn được không? – Lại cười thân thiện
– Sao biết tên tui – giờ Băng ms chịu mở mồm nói , Lam nhìn Băng và thắc mắc – Mày quen người ta à .
– Không – Băng lắc đầu
– Bạn thì ai chẳng bit, Hạ Lý Vy Băng, bạn đang quen vs Hứa Thiên Phong phải k? – K cười nữa, mà mặt nghiêm nghị
– Không, chỉ là học chung lớp ngồi chung bàn thôi chứ tui và cậu ta chả có gì hết cả ? – Băng thanh minh
Lam liếc nhìn thái độ của bạn đó
– Ồh thế à, thế mình còn cơ hội lớn rồi, mình thích anh Phong học cùng 2 bạn lắm, mình là Thiên Thiên học trường Lữ Thuận giờ chuyển về đây nè, mình họk lớp 11a3 bên cạnh lớp 2người nè – Thiên Thiên tươi cười
– Bạn thích tên đó hả, tên đó có gì mà nhìều người đeo quá vậy? – Băng bức xúc khi nhắc đến Phong, nói vậy ai ngờ Thiên Thiên quạo lại
– Bạn nói gì. anh ấy đẹp trai nhà giàu quyền quý thế mà không có gì ư ?
Bắt gặp ánh mắt sát khí của Thiên, Băng ngạc nhiên khi nhỏ nói vậy, lạnh lùng nói lại
– Sao không ?
– Không với được cao đâu, trèo cao té đau đó bạn ạ – Lam chen vào cao giọng nói với Thiên,
– Cao vẫn phải trèo để lấy được chứ – Thiên ns lại, ánh mắt k rời Lam
– Ờ ha, vậy thì tùy – Lam ns mỉa mai
– Ờ xin lỗi Băng vừa mình hơi nói to nha, hỳ, mình không có ý gì nói về Băng đâu – Thiên quay sang Băng nói êm ả, pé Băng chỉ cười nhẹ gật gật đầu, Lam nhà mình thì thấy nhỏ Thiên này rất có vấn đề, phải đề phòng mới được khi Lam nhận thấy rằng ánh mắt của nhỏ nhìn trộm Băng rất sắc.
– Thôi ăn không ngon rồi, lên lớp thôi – Lam đứng dậy kéo tay Băng
– Không ăn thì ngồi đây nói chuyện với bạn mới – Băng không hỉểu hàm ý của Lam nên nói vậy
– Lên lớp cơ mà, ngồi đây bẩn tai lắm – Lam nói to
– Ờ thôi Băng cứ lên lớp cùng bạn ấy đi, không sao – Thiên nói nhẹ với Băng rồi liếc nhìn Lam
– Ờ bye Thiên nha, mình lên lớp trước đây – Băng bước đi cùng Lam
Thiên Thiên cười ranh mãnh phía sau lưng Băng & Lam. ” mày chờ đấy. tao có ấn tượng ngay lần đầu gặp mày ở quán cafe tối hôm trước rồi”
( Ps: tối hôm trước Băng đi uống cafe cùng mẹ.)
Vừa đi Lam vừa nói nghiêm túc
– Lần sau không được tiếp xúc với nhỏ Thiên Thiên nghe chưa?
– Sao vậy ? – *Ngơ ngác*
– Nhỏ đó chả tử tế gì đâu, rồi sẽ có chuyện cho xem.
– Chuyện gì ??
– Hỏi ngu ( gõ đầu Băng ) , chuyện xấu á không tốt đẹp gì đâu
– Ừ thì…- ấp úng không biết nói gì
– Nhớ lời tao chưa ?
Băng gật gật, ( không bjết có nhớ không nữa~)
AAAAA ú òa..
Hiểu Vĩ bất ngờ òa trước mặt 2 người làm cả 2 suýt giật mình mà chết, Băng & Lam định bài ca cho Hiểu Vĩ 1 trận thì Hiểu Vĩ đã nhảy bổ vào nói trước.
– Đi xuống căng-tin mà không rủ tui vs nha, làm người ta đói gần chết nè!
– Ối giồi ( Kỷ Lam xòa đầu Hiểu Vĩ ) tụi tui mà đi chung với ông để bọn girl xé xác à
– Ai dám tui giết – Hiểu Vĩ cười
– Cho con xin 2 chữ yên bình – Băng nói vào tai Hiểu Vĩ rồi bước vào lớp
Mà Hiểu Vĩ cũng chẳng phải là người hay xuống căng-tin..hầu như là không.
Vào lớp…
– Thôi tôi xin ông bà đừng cười nữa tui nhức đầu lắm rồi – Băng lấy tay van van H.Vĩ và Lam
– Đang hay, chờ tẹo – Lam nói mà măt không ròi cuốn truyện mà H.Vĩ đặt trước mặt cả 2
– Muốn chết hay sống – Máu nóng tỏa ra
– Chết – Lam và H.Vĩ cùng nói
Băng chán nản phang cho Lam và đạp 1 phát H.Vĩ và Lam cùng ngã xuống đất, xém chút nữa là hun nhau, khoảng cách 1cm. Băng không dám nhìn vì sợ con bạn nổi cơn thịnh nộ, Lam đỏ ửng mặt, H.Vĩ còn đỏ hơn
– CON………….KIA…………………….- Lam hét to lên
– DẠ – Băng giật mình nhìn Lam, quay sang bên cạnh như cầu cứu
Cả lớp hiện giờ đang tập trung về phía cuối lớp ( phía tụi nó )
– Gì thế ?- Lớp trưởng ra mặt
– Không có gì đâu bạn ! – Băng nói
– Ổn định đi, cô sắp vào rồi đấy – Lớp trưởng quay lên
Vừa dứt câu của lớp truởng, giáo viên bước vào , Băng thoát nạn không thì Lam nhào zô đấm nó tại chỗ lun á ( nguy hiểm nguy hiểm..tội lỗi tội lỗi.. )
Rồi ổn định, mọi người xem như không có chuyện gì xảy ra cả.
—
Giờ ra chơi…
Mây girl trong lớp rượt đuổi nhau í ới lên, chạy khắp lớp như những đứa điên, hết đầu lớp lại đến cuối lớp, có girl không may đã va vào xô H.Vĩ ngã ( nói là may nhưng thật ra là cô tình đấy… thích tiếp cận hotboy mà)
– Trời ạ – H.Vĩ tiếp đất kêu lên. Đang định đứng dậy thì mấy girl xúm lại hỏi thăm
– Chết anh có sao không ?
– Anh Vĩ em xin lỗi, em không cố ý ……
…..
Băng và Lam cười như điên dại vì được xem phim 5D quá hay mà miễn phí, nhân vật chính lại là người quen, Mặt H.Vĩ cứ ngớ ra như thằng ngố, mấy nhỏ kia cứ làm tới, H.Vĩ tức giận quát lên
– Tránh hết ra, trơ trẽn.
Mấy nhỏ giật mình nhưng vẫn không chịu buông tha mà cố tình muốn đỡ H.Vĩ dậy, Băng & Lam lại càng cười nhìu hơn, đến nỗi không nhịn được cười khi mặt của H.Vĩ cứ bốc hỏa lên
– 2 người thi cười à – Phong khó chịu vì sự điên nhẹ của Băng & Lam
Không cười nữa, Băng lườm Phong, Lam chạy đến giải cứu cho H.Vĩ, H.Vĩ không mún điên lên không thì lũ girl này phải xin học trường khác mất thôi.
H.Vĩ cứ đứng nói tào lao với băng & Lam mãi.
– 2 người thấy tui vậy mà còn cười được sao ?
– Thì sao nào, bùn cười thì phải cười chứ – Lam
– Ờ đúng, mà công nhận hotboy khổ quá nhỉ? – Băng
– Chẳng lẽ xóa xổ tụi này giờ – H.Vĩ nghiêm nghị nhưng đùa đấy ạ.
…………………..
– Tội của 2 người không tha được, dám cười tui lúc tui ngã,,phải lôi ra chém, mà không được chém thì nhẹ qua, phanh thây ra mới được………………………….- H.Vĩ ns 1 lèo mà đâu bjết cô giáo đã bước vào lớp và ai nấy đã ổn định chỗ ngồi, kể cả Băng & Lam cũng vậy, 1 mình chàng đứng cuối lớp nói ( một mình tự sướng ) . Cả lớp nhìn hotboy không chớp mắt, H.Vĩ ngượng quá lên giọng lạnh lùng rồi bước vào chỗ lấy lại phong độ, mất hết cả hình tượng……….
Mở tập vở toán ra, Băng thấy 1 mảnh giấy nhỏ kẹp trong vở đó, tò mò mở ra xem , đó là tờ thư vội của 1 người con gái , nội dung là ” nhỏ nhà quê đáng ghét, tao khuyên mày đừng bày trò gây sự chú ý với anh Phong nữa, đồ điên không thôi đi thì đừng trách tao là ai “
Những nét chữ con gái rất lạ với Băng, không thể nhận dạng được chữ này của ai chỉ thấy dùng chữ cuối cùng rất bí ẩn đó là ký tên : TT 2 chữ T to đùng
Thấy nhỏ bạn mình với khuôn mặt biểu cảm xấu, Lam quơ tay sang hỏi, Băng đưa cho Lam tờ giấy đó, Lam đọc xong vò nát và xé tan tành.
– Con nào dám chơi trò này mà phải giấu mặt – Lam tức lên, tay bẻ cục răng rắc và có đôi chút lo cho nhỏ bạn
– Thôi kệ đi – Băng xua tay
– Mày đừng hiền quá vậy, có gì thì đánh nhau luôn, sợ gì tụi này – Lam bức xúc
Băng không nói gì quay đi,
– Tao mà bjết con nào tao dóc xương – Lam nói nhỏ
………………….
…………….
……..
…
– Chào Băng, còn nhớ mình không ? – Thiên Thiên vẫy tay Băng
Băng đi 1 mình lên cũng tươi cười chào lại , riêng đi cùng Lam là nhìn cũng không được ếk
– Nhớ, Thiên Thiên chứ gì ? – Băng vui vẻ nhưng khác thường, Băng vẫn nhớ lời Lam ns lên cũng không ưa nhỏ Thiên lắm
– Mình đi ăn kem thôi – Thiên dịu dàng với tay Băng
– Thôi mình không đi đâu, không rảnh – Băng nói rồi quay đi để lại cho Thiên cục tức đằng sau ( Kế hoạch thất bại lần 1 – T/giả cười – Lườm t/giả á..mẹ kiếp đấm cho bảo ác.)
Rè rèèèèèè…..
Điện thoại Băng bỗng rung lên.
Lam is calling…
– Alo, tao nghe này mày – Băng nghe máy.
– Mày đang ở đâu, đi chơi đi
– Tao đang ở gần nhà tao, đi đâu bây giờ.
– Đi xem phim
– Sang đón tao nhớ – Băng chêu chứ thật ra nó k thích đi
– Ờh ok!
– Tao đùa thui mà, tao không đi đâu .
– Sao không đi. đi đi mà
– không thích
– Tao gần đến nhà mày rồi, phải đi
– Eo,được rồi
– Hihi
Kết thúc cuộc diện thoại bằng những tiếng tút tút dài
2 phút sau, Lam có mặt gần nhà Băng,
– Lên xe mau – Lam gọi Băng
Băng lên xe và Lâm bắt đầu lái.
– Hôm nay tao sẽ ày gặp bạn bè bên nước ngoài của tao mới về VN – Lam vừa lái xe vừa nói
– Sao mày không bảo tao sớm để tao chuẩn bị – Băng cau có
– Mày thì chuẩn bị cái gì?
– Con này !
– Gì?
…………….
…
1 lát sau. nhận ra điều bất ổn ở đằng sau, Lam nhìn vào kính chiếu hậu và Băng quay lại đằng sau.
1 đám người phi xe máy đang đuổi theo Lam & Băng.không khí tăng lên căng thẳng khi những chiếc xe với những con người bịt mặt ấy hò hét tên Băng,
– Tụi nó có thù oán gì với mày à?- Lam quay xuống hỏi Băng
– Tao không biết, tao không quen bọn người này – Băng trả lời nhanh chóng, Lam bỏ điện thoại ra ấn số gọi cho ai đó ( hình như vệ sĩ của Lam ) ( Ok..rồi ..rồi.đến ngay ,…/// tút tút )
Chuông đt của Lam lại kêu vang lên…
Ziyi is calling..
– Ai gọi thế – Băng hỏi
– Bạn bên nước ngoài của t đó, để tao nghe đã
Lam bắt máy
– Helo ZiYi
– Hi Lam , Where are You ( chào Lam, bạn đang ở đâu thế )
– Sorry I have not e to you I’m busy ( xin lỗi tôi không đến được, tôi đang bận )
– Nothing ( không có gì )
– Ok.Appointment tomorrow ( Hẹn ngày mai )
– Ok.Bye
– Bye
…
…
Lam thắng xe đỗ lại ở trước rạp chiếu phim cùng lúc đó lũ người kia cũng phanh xe lại, đứng trước mặt Băng & Lam là hơn 20 thằng đầu trâu mặt ngựa và 1 người con gái che mặt nạ.
– Kia có phải Hạ Lý Vy Băng – Một người đàn ông khoảng 45 tuổi nhìn Băng bằng nửa con mắt. ( Khổ ghê. Mắt kia bị chột rồi có nhìn được đâu..)
– Phải thì sao – Băng hất mặt
– Mày muốn giành bạn trai với cô chủ tao đúng không?
Cô chủ ở đây chính là Thiên Thiên. Không còn lý do nào khác nên mới kiếm cớ bạn trai này nọ. Chứ Thiên Thiên căm ghét Phong và dòng họ lẫn bang hội của cậu lắm.
– Điên hả, bạn trai nào?
– Đại ca của Devil bloodthirsty – Hứa Thiên Phong
– Xàm, các người rảnh quá ha, tôi không thèm giành nhé.
– Con nhỏ này gan quá he, hôm nay bọn tao ày chết – Tên đó nói xong thì Lam nhảy vào chen họng
– Ê chú, giết bạn tui không dễ đâu mà nói tầm bậy nha.
– Nhỏ này muốn chết hả, tao không có time nói chuyện với mày, người tao cần tìm là con Vy Băng cơ, khôn hồn thì cút ra chỗ khác
– Ai mới là người phải cút hả – Lam tách tay, từ đằng sau hơn 30 vệ sĩ của cô đã đến đông đủ, nhìn đội này oách hơn đội kia nhiều
– Tụi bay xông vô giết chết con Băng và con Lam cho tao – Người con gái che mặt nạ ra lệnh
– Giọng người này quen quá mày ơi – Lam nói nhỏ với Băng
– Tao cũng thấy thế – Băng
– Thôi lo mà đánh đi không chết đấy – Rồi cả Lam với Băng cùng xông vào đánh
” Xin lỗi con đã không nghe lời sư phụ, giờ con phải dùng võ để đánh nhau thôi ” – Lam lẩm bẩm bé xíu và xông vào, đây cũng là ý nghĩ của Vy Băng
Cuộc ẩu đả diễn ra như phim trưởng khiến cả rạp chiếu phim như điên loạn mà cúp mất điện. không gian tối om cho những thứ côn, kiếm lóe sáng, những tiếng động phát ra ngày 1 lớn ,
Lam và Băng qua được 3 tên đến gần cô gái che mặt nạ, cố dùng sức đánh để tháo mặt nạ của nhỏ đó ra xem là ai, nhỏ che mặt nạ đó bị Băng đạp ngã xuống nền tối om, chiếc mặt nạ ánh lên bàng bạc ,
Băng đưa tay ra với chiếc mặt nạ đó bất ngờ bị bàn tay to lớn nào đó đẩy ra và ngã người về trước thanh kiếm mà nhỏ che mặt nạ giơ lên, soẹt qua tay trái máu văng tung tóe,
Lam thì bị hai người giữ chặt.
Dùng hết sức Lam đẩy 2 người đó ra thì nhỏ che mặt na chĩa thẳng kiếm vào mặt Băng, Lam đã nhào đến đạp bay thanh kiếm trên tay của nhỏ đó và kéo Băng ra chỗ khác, trời bắt đầu có vài hạt mưa lấm tấm rơi xuống, không khí ẩm ướt, ảm đạm lạ thường, người bên phe của nhỏ che mặt nạ đã dần dần ngã xuống hết, máu hòa với nước mưa,
Lam kéo Băng lên xe và phóng đi lượn lách qua đám hỗn loạn ấy
Nhỏ che mặt nạ đã thua…
” Bọn mày được lắm, càng mạnh tao càng thấy hứng thú! ” – Tháo mặt nạ ra, chính là Thiên Thiên, trên môi nhỏ hiện lên nụ cười độc ác.
– Máu mày chảy nhìu quá, có cần zô bệnh viện không ? – Lam lo lắng nhìn cảnh tay trái của Băng
– Thôi không cần, về băng bó ít vào là xong ý mà.
– Nhưng… đau không?
– Không, bình thường, mày yên tâm tao không chết được đâu, mà chuyện này đừng nói cho Phong biết nha, kệ hắn.
– Sao không nói, vì Phong mà mày bị người ta hiểu nhầm vậy mà.
– Nhưng tao không muốn cho cậu ta biết, đợi khi nào biết nhỏ che mặt nạ đó là ai thì nói luôn, lúc đó chưa muộn.
– Ừ Ok
Về đến nhà, mẹ của Băng k có nhà, Băng bôi thuốc sát trùng r` băng bó lại vết thương , Lam bên cạnh giúp đỡ
– ê mày, dọn sang nhà tao ở chung luôn đi – Lam nói vs cười vs Băng
– Điên sao, để mẹ tao ở 1 mìnk tao không yên tâm đâu , vả lại tao ngại bố mẹ mày lắm – Băng từ chối
– vậy sao ?
– Um
…….
– Sau vụ này chị em mình thành người giang hồ mất – Lam cười tươi như hoa
– Ờ đúng, – Băng cũng cười, quên đi vết thương đang chảy máu kia đi