Dọn dẹp xong, Quốc An bế nó về phòng ngủ. Có chút rượu, nó cứ cười hoài không dứt, miệng lẩm ba lẩm bẩm mấy cái gì đâu không.
-Hôm nay tôi vui lắm.hì hì.
-Biết rồi, giờ này ngủ đi nha chưa, quậy quá. Quốc An mắng yêu.
-Tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi vui lắm.
Cái con nhỏ này có một câu mà cứ nói đi nói lại cả chục lần, nhìn nó là biết vui rồi, cần gì phải nhắc hoài thế không biết.
-Ơ, cậu đi đâu thế? Tới đây nằm với tôi.
Nó vừa nói vừa đập tay xuống giường ra hiệu, Quốc An bất ngờ bình thườngthấy cậu tới gần là đuổi tới tấp, sao hôm nay lại kéo cậu tới chứ, lầnnày là cậu quyến rũ tôi đó nhé. Quốc An mỉm cười nằm cạnh nó.
-Nô ơi Nô à, hôm nay Mon vui ơi là vui. Nó lấy hai tay bẹo má cậu.
-Biết rồi mà, Mon ngủ ngoan đi nha chưa. Còn quậy nữa là Nô bắt trói lại đó.
-A, mắt kiếng Nô đâu rồi?
-Mắt kiếng nào? Xưa giờ Nô có đeo mắt kiếng đâu.
-Xạo, Nobita chẳng phải lúc nào cũng đeo mắt kiếng bự ơi là bự sao.
Tình hình này là không ổn rồi, uống có một xíu mà ăn nói linh tinh cả lên.
-Nô ơi, hôm nay Nô xinh trai quá đi mất.
Nói xong nó nghiêng mặt qua hôn vào môi cậu liên tục làm cậu đơ trong mấy phút.
…..Moa…moa….moa….moa….moa…..
Hai má ửng hồng nó cười trông cứ như thiên thần, khỏi phải nói nụ hôn củanó làm cậu hạnh phúc cỡ nào. Kiểu này lần sau không được uống rượu khikhông có mặt tôi biết chưa hả Mon lì.
………
-Ê, tuần sau là đính hôn của tôi với Ngân, hai người nhớ đến dự nha. Mặt Hoàng đầy hạnh phúc.
Nó bất ngờ, tên này công nhận đánh nhanh rút gọn ghê, mới đây đã đính hôn rồi.
-Làm gì mà ào ào thế? Sợ Ngân đổi ý à? Nó châm chọc.
-Hoàng tôi đây mà sợ con gái đổi ý sao, là Ngân sợ tôi đổi ý đó.haha. Cậu ta vẫn tự tin như xưa.
-Ói, nổ quá đi.
-Nhớ ăn mặc đẹp, dịu dàng xíu nha chưa, toàn là khách mời trong giới kinh doanh của gia đình hai bên không đó.
-Biết rồi, sợ tôi làm xấu mặt cậu à? Nó giận dỗi.
-Biết thân biết phận là tốt. Tôi dọt đây, bye.
Phải tranh thủ chuồn lẹ, chứ ở lại chắc bị nó đánh te tua luôn quá.
…….
Quốc An đưa nó đi sắm đồ mới, thử cả trăm bộ mà bộ nào cậu ta cũng lắc đầu.Bộ thì hở hang quá, bộ thì già, bộ thì trẻ, bộ thì chật, rộng, dài,ngắn, màu này không đẹp, màu kia không xinh…. ôi giời ơi khó chịu quáđi mất. Còn nó mặc bộ nào cũng thấy đẹp, không phải do mắt nó có vấn đềmà căn bản do nó cân đối nên mặc cái gì cũng ok.
Quốc An đưa nócái đầm trên gối màu hồng, loại màu nữ tính này không hợp với nó một xíu nào. Nó không chịu thử, cậu phải làm mặt lạnh mới chịu, mặt mày nó mộtđống, không thèm nhìn vào gương một lần.
-Duyệt, mặc cái này đi.
Cuối cùng cũng có bộ cậu ta ưng ý, lúc đó nó mới chịu nhìn vào gương, thậtkhông thể nhìn ra mình nữa, trông cứ như một nàng công chúa ngọt ngàovậy, hèn gì cậu ta thích cái đầm này như thế, cũng không tệ như mìnhnghĩ lúc đầu.
-Mon có mang được giày cao gót không? Quốc An dẫn nó đi mua giày.
-Không.
-Vậy thôi mang giày búp bê thấp cũng không sao.
-Không được, phải tập chứ, không thôi đi với cậu lùn xấu hổ lắm.
-Cũng biết nữa sao, thế mà tôi cứ tưởng cậu bị đứt dây thần kinh xấu hổ rồi chứ.
-Ê, hôm nay bạn vui đó nha, đừng có chọc bạn giận cắn ráng chịu đó.
-Nguy hiểm quá, thôi không dám chọc ấy nữa. Ấy thử đôi giày này xem sao. Quốc An đưa nó đôi giày trắng xinh đẹp.
-Đẹp ơi là đẹp, lấy đôi này nha.
Rảnh rỗi, hai đứa nó đi dạo khắp trung tâm mua sắm. Nó toàn lấy nội y ướm lên người cậu rồi cười sặc sụa.
-Ê, cậu thấy tôi mặc màu nào đẹp?
-Bảy sắc cầu vồng.
-Hâm, cậu thích thì mua một bộ về mà mặc.
-Ê Mon đằng kia có con thú nhồi bông giống cậu chưa.
-Đâu đâu, con gì thế?
-Sư tử cái.
-Ê tên đáng ghét, đứng lại cho tôi………….
……
Cả ngày lang thang trong trung tâm mua sắm, nó mệt bở hơi tai. Về nhà phải làm nũng lắm mới được Quốc An xoa bóp chân tay, trở thành osin cho nósai vặt. Một người vì nó có thể làm mọi thứ, ngay cả hi sinh cả bảnthân, cho dù điều gì có thể mang lại niềm vui cho nó thì cậu chưa baogiờ từ chối, người như vậy làm sao có thể có được người thứ hai trên đời này chứ.