Cạch.
Bật công tắc đèn lên, cả ngôi nhà sáng bừng, Kiều Di mệt mỏi lết người vào phòng ngủ.
Căn nhà này là nhà riêng của cô, vì sợ ba mẹ phát hiện chuyện của cô mà Kiều Di đã phải mua một căn nhà có đầy đủ nội thất.
Mới đầu mẹ cô không chịu để cô đi, nhưng do thái độ của cô quá kiên định, mà ba cô cũng nói đỡ, cuối cùng mẹ đồng ý cho cô chuyển ra ngoài ở.
Kiều Di cũng cảm thấy rất khó chịu, vô cùng khó chịu, cô thật sự không muốn chuyển ra ngoài, nhưng Thẩm Dịch Quân có thể gọi cô đến bất cứ lúc nào, kể cả đêm muộn cô đang ngủ thì hắn cũng gọi.
Nhìn đồng hồ, giờ đã 4 giờ 30 phút sáng, cô còn 2 tiếng nữa để ngủ, may mà sáng nay không có buổi họp sáng nào, không chắc cô không chịu nổi mất.
Vừa nằm lên giường, Kiều Di đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
***
Reng reng reng.
Lông mày Kiều Di nhíu chặt, trên trán toát mồ hôi lạnh, miệng cô lầm bẩm liên tục, hai bàn tay nắm chặt chăn, có lẽ cô đang gặp một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ.
‘Tiểu Di, chạy đi, chạy đi!’
‘Đoàng’
Máu tươi ấm nóng bắn đầy lên khuôn mặt cô, trơ mắt nhìn hai người thân duy nhất của mình ngã xuống, Kiều Di sợ hãi hét lên.
“Không!”
Kiều Di bật dậy, vừa thở dốc vừa ổn định lại tâm trạng, cô đưa tay lên nắm chặt tóc mình, đau đớn nơi da đầu khiến Kiều Di tỉnh táo lại chút ít.
Vừa nãy, vừa nãy cô mơ thấy ba mẹ cô bị bắn chết…
“Hức hức…ư…aaaaa…”
Cảm xúc điên cuồng bộc phát, cô cầm lấy chiếc đồng hồ đang reo ném mạnh vào tường, rồi nhìn hai bàn tay đang run rẩy của mình, bây giờ cô nhìn thấy đâu cũng có máu, hai tay cô dính đầy máu, máu đỏ nhuộm đỏ khắp phòng.
Cô nhanh chóng lục tủ lấy thuốc an thần, tâm lý cô lại bắt đầu không ổn định rồi.
Uống xong thuốc, cô ngồi bịch xuống sàn nhà lạnh lẽo, cảm nhận thuốc đang ngấm vào cơ thể mình.
Có lẽ, cơn ác mộng kia có thể là một điềm báo thì sao chứ?!
Cũng có thể là do cô mệt quá mà mơ thấy chuyện mình lo lắng nhất…
Cắn chặt móng tay, Kiều Di tự an ủi chính mình.
Không sao, không sao, Diệp Phi Phi sắp trở về rồi, cô sắp thoát khỏi tên ác ma Thẩm Dịch Quân, cô sắp được tự do rồi, không cần lo lắng về tương lai như thế nào, không cần lo lắng về an nguy của ba mẹ, không cần lo lắng về tâm trạng của Thẩm Dịch Quân nữa.
Hít sâu một hơi, cô chống cơ thể đã mềm nhũn vì thuốc an thần lên giường, thôi nghỉ một buổi làm việc hôm nay để đi bác sĩ tâm lý vậy.
Cô sắp hết thuốc an thần rồi…
***
“Hôm nay Kiều Di đi những nơi nào?” Thẩm Dịch Quân vừa lật tài liệu vừa hỏi Lục Cảnh về lịch trình của Kiều Di.
“Cô ấy đi bệnh viện, khoa tâm lý vào 10h30 sáng.”
Nghe vậy, Thẩm Dịch Quân nhíu nhẹ mi tâm, chắc có lẽ là do biết được việc Phi Phi sắp về nước đây mà.
“Kết quả như thế nào?”
“Chỉ là bị stress thôi ạ.”
“Ừm, ra ngoài trước đi.”
“Vâng.” Lục Cảng cung kính đáp.
Khi chỉ còn lại một mình trong phòng, Thẩm Dịch Quân thả lỏng người ngả ra ghế, vươn tay lấy tấm ảnh được khoá kĩ trong một ngăn tủ, trên đấy là những tấm ảnh mà mấy năm nay hắn cho người theo dõi Diệp Phi Phi.
Có tấm cô nàng khoác tay người đàn ông khác.
Có tấm cô nàng hôn môi người kia.
Cũng có tấm cô nàng đi vào khách sạn cùng người kia.
Thẩm Dịch Quân cảm thấy mình không tức giận hay khó chịu gì khi nhìn thấy mấy tấm ảnh này, thậm chí hắn còn thở phào một nhẹ một hơi, có lẽ do không phải một mình hắn có người mới nên cảm thấy nhẹ lòng hơn.
“Đợi em về, chúng ta bắt đầu lại nhé?”
Hôn lên tấm ảnh chụp chính diện khuôn mặt tươi cười đầy tinh nghịch của Diệp Phi Phi, Thẩm Dịch Quân thầm ra quyết định.
Hắn sẽ xoá bỏ hiệp ước với Kiều Di…
*** Ba ngày sau.
“Nghe nói cậu sắp trở về?” Kiều Di ngả lưng ra ghế giám đốc.
“Ừm, mà sao cậu thay số mà không nói cho tớ biết, làm mấy năm nay tớ cứ liên lạc mãi vào số ấy.” Diệp Phi Phi ở bên đầu dây kia giở giọng giận dỗi.
“Cậu ngốc thế, không biết gọi hỏi mẹ mình ư?”
“Tớ không có ngốc, cậu biết tớ vì không tốt nghiệp được đại học nên mới đi du học mà, mẹ cậu cũng biết điều đó, cho nên tớ ngại lắm, không dám gọi cho mẹ cậu.”
“Thế thôi mà cũng ngại, mà khi nào thì về?”
“Chắc khoảng 2 tuần nữa, mình đang chuẩn bị bắt tay vào dọn đồ đạc rồi.”
“…”
“…”
Hai người nói chuyện rất lâu, tâm trạng bao lâu nay của Kiều Di cũng vì cuộc gọi này mà tươi tỉnh lên không ít, nhưng bỗng nhiên lại nhớ đến Thẩm Dịch Quân, tâm trạng lại trùng xuống.
“Cậu còn nhớ Thẩm Dịch Quân không?” Kiều Di nín thở hỏi.
Diệp Phi Phi trầm mặc, sự trầm mặc ấy khiến Kiều Di khó thở, tim cô đập thình thịch luôn hồi.
“…Khụ, tớ và anh ấy liên lạc lại với nhau rồi…” Giọng cô nàng ngượng ngùng chia sẻ.
“Thật?”
“Thật mà, mới tối hôm qua, là anh ấy liên lạc trước, lúc đấy hình như anh ấy đang say, nói mê sảng là ‘nhớ tớ quá, khi nào về chúng ta bắt đầu lại đi’.”
Nghe đến đây, Kiều Di không kiềm chế được mà nhếch nhẹ khoé miệng.