Tỉnh dậy, nhẹ nhàng gỡ cánh tay rắn chắc đang giữ chặt mình ra, Kiều Di đứng dậy mặc váy.
“Em không có gì muốn nói với tôi sao?”
Thẩm Dịch Quân ngồi dậy dựa lưng vào đầu giường, nhìn cô đang mặc váy, trầm mặc một lúc rồi hỏi cô.
“…Phi Phi nói, nếu lúc cậu ấy về, anh theo đuổi lại thì Phi Phi sẽ suy nghĩ…” Cô không mặn không nhạt nói.
“Không còn gì nữa sao?”
“Còn gì?” Mặc đồ xong, Kiều Di khó hiểu quay đầu nhìn Dịch Quân.
“…Em về đi.”
“…Ừm….Đừng lo, tôi sẽ không xen vào chuyện tình của hai người đâu, tạm biệt.”
“…” Hắn không nói gì, chậm rãi châm thuốc.
***
Hai cánh tay vì giơ bảng tên mà mỏi nhừ, mãi không thấy Phi Phi đâu, đang định từ bỏ đi về thì có người chồm lên người cô hù doạ.
Không cần nghĩ cũng biết đó là ai.
Cô xoay người lại, ánh mắt trách cứ nhìn Phi Phi:
“Diệp Phi Phi, cậu đi đâu vậy hả? Có biết mình chờ lâu lắm không?”
“Xin lỗi bạn yêu, tại đông quá nên tớ không đi nhanh được.” Diệp Phi Phi ngượng ngùng cười tươi.
“Mà sao trông cậu khác vậy, lại còn cắt tóc ngắn nữa chứ?!” Kiều Di ngạc nhiên sờ lên mái tóc chỉ ngắn đến vai của cô bạn.
Công nhận Phi Phi cắt tóc ngắn trông xinh hơn, trẻ trung hơn thật, nhưng mà để tóc dài như mấy năm trước lại có chút thùy mị của con gái hơn.
“Cũng đẹp mà, cậu mới khác ý, nhìn mẩy ghê nha.” Vỗ nhẹ vào mông Kiều Di, cô nàng nở nụ cười lưu manh.
“Diệp Phi Phi! Đang ở sân bay đấy!” Cô đỏ mặt nghiến răng cảnh cáo cô bạn thân của mình.
“Biết rồi biết rồi, mấy năm nay ở bên đấy nên tính tớ trở nên phòng khoáng hơn, thông cảm.”
“Hừ…”
“…”
“…”
“Còn giận sao?”
“…”
“Thôi mà, tớ dẫn cậu đi ăn.”
“…Cậu bao.”
“Tớ bao cậu trả tiền.”
“…”
“Rồi rồi, tớ bao tớ trả tiền.”
“Hừ…”
Hai người đi ra khỏi sân bay, trong lúc hai cô đang vui vẻ trò chuyện với nhau, Thẩm Dịch Quân đã đứng ở một góc quan sát họ từ lúc nào không hay…
***
“Cậu về đây luôn hay là gì?” Kiều Di nhấp nhẹ một ngụm rượu vang, hỏi.
“Tớ ở đây luôn,… tại tớ chấp nhận làm lại với Dịch Quân rồi.”
Nghe bạn mình nói vậy, Kiều Di ngạc nhiên: “Gì? Lúc nào?”
“Hai ngày trước…” Phi Phi cười cười chia sẻ, cô nàng khẽ quan sát nét mặt của Kiều Di, thấy cô nhíu mày thì hơi khẩn trương:
“Anh ấy gọi cho tớ nhiều lần rồi, nhưng mà mãi đến hai ngày trước tớ mới đồng ý…Cậu không vui sao?”
Trước ánh mắt hơi buồn của Phi Phi, cô lắc đầu: “Không có, chỉ là hơi ngạc nhiên thôi.”
“Vậy sao? Tớ biết cậu sẽ ủng hộ tớ mà.”
Diệp Phi Phi cúi đầu ăn tiếp, không phát hiện ra ánh mắt đầy hoang mang của Kiều Di.
Hai ngày trước sao? Tối qua Thẩm Dịch Quân còn gọi cô đến để xoá bỏ hiệp ước, hai người còn làm chuyện đó với nhau…
Chết tiệt!
Tên khốn!
***
Ăn xong, hai cô ra khỏi nhà hàng.
“Đợi tí, mình ra kia lấy xe rồi đèo cậu về.”
Cô đang định đi thì Phi Phi níu tay cô lại.
“Không cần đâu, có người đến đón mình rồi.” Diệp Phi Phi vừa nói vừa chỉ tay về chiếc PORSCHE đang đậu ở phía đường đối diện.
“Ai vậy?”
Cô nàng ngập ngừng trả lời: “…Là người quen mà thôi. Thôi nhé, bye bye.” Nhanh chóng chạy đến phía chiếc xe bỏ lại Kiều Di đang ngơ ngác.
Lúc Diệp Phi Phi mở cửa lên chiếc xe ấy, cô nhíu mày thấy được khuôn mặt của Thẩm Dịch Quân, hai người chạm mắt nhau, hắn xa cách gật đầu chào hỏi cô.
Chắc Phi Phi sợ cô không vui khi nhìn thấy Thẩm Dịch Quân.
Dõi theo chiếc xe Porsche đang chạy xa dần, cô ngồi vào xe của mình, mệt mỏi gục xuống tay lái.
Nhớ lại ánh mắt vừa nãy Thẩm Dịch Quân nhìn cô, ánh mắt đó hệt như lần đầu gặp mặt, lạnh lùng mà đầy xa cách.
Đúng rồi, bản hiệp ước đã chấm dứt.
Cô cũng nên quên hết chuyện đã xảy ra trong những năm qua rồi.
Cô hiện giờ là bạn thân của bạn gái hắn, còn hắn là bạn trai của bạn thân cô.
Buông bỏ quá khứ, buông bỏ nỗi đau, quên đi nỗi nhục nhã mà bao năm nay cô lặng lẽ chịu đựng, để tương lai trở nên tươi đẹp hơn.
Cô được tự do rồi.
Lau đi giọt nước mắt đang chảy dài trên má, Kiều Di nói vào điện thoại: “Alo mẹ à, con về nhà nhé? Con nhớ hai người rồi.”
***
Thời gian cứ thế yên bình mà trôi qua, Kiều Di càng ngày càng nhẹ nhõm, bệnh stress của cô cũng đã khỏi, mỗi ngày đi làm rồi lại về nhà với ba mẹ.
Căn nhà kia Kiều Di đã bán đi rồi, tất cả thứ liên quan đến Thẩm Dịch Quân đều biến mất, cô cũng không còn gặp lại hắn nữa, à, cũng có mấy lần Phi Phi muốn để hai người gặp nhau nhưng bị cô từ chối vì lý do công việc.
Mỗi lần như vậy, cô nàng lại giận dỗi với cô mấy ngày liền, rồi lại rủ cô đi ăn, may mắn sau lần cuối bị cô từ chối thì dường như cô nàng ấy cũng đã hiểu ra, không còn nhắc đến Thẩm Dịch Quân trước mặt cô.
Thật yên bình, nếu cứ vậy mà sống đến cuối đời thật sự sung sướng biết mấy…
Nhưng liệu, Thẩm Dịch Quân có thật sự đã buông tha cho cô?
Kiều Di có thể quên hết và sống yên bình như vậy đến cuối đời hay không?
Con quỷ trong Thẩm Dịch Quân đã bị hắn cưỡng chế nhốt lại, nhưng có chắc là nó sẽ không thoát ra? Có chắc nó sẽ không tìm đến Kiều Di để hành hạ cô nữa không?
Đến một lúc nào đó, cuộc sống yên bình hiện giờ của cô sẽ tan biến mà thôi…