Tình Yêu Và Tội Ác

Chương 43: Bất an



“Ừm.”

“Anh có biết vì lá thư đó mà em đứng khóc giữa sân trường không?” Cô hơi có chút rụt rè hỏi anh.

“Biết chứ, clip em khóc được đăng trên diễn đàn trường mà, anh còn lưu về máy cơ, muốn nghe lại để hồi xuân không?”

“…”

Nhìn thấy cô lại đỏ mắt, Tiêu Hằng thở dài vỗ về cô: “Mọi chuyện đã qua rồi, đừng buồn.”

“Em cảm thấy có lỗi quá, năm đó nếu em điều tra kĩ thì anh không phải một mình chịu đựng như vậy rồi.”

“Ngốc ạ, em mà điều tra thêm sâu hơn là còn bị liên lụy đấy.”

“Nhưng-“

Phát giác ra cô lại muốn nói thêm về vấn đề đó, Tiêu Hằng giả vờ ngáp ngủ: “Thôi nào, anh buồn ngủ quá, chúng ta đi ngủ đã.”

Cảm nhận được hơi thở đều đều của anh phả lên đầu mình, Kiều Di rúc vào lồng ngực anh, phồng má để ngăn nước mắt chảy ra.

Không ngờ anh phải trải qua nhiều chuyện như vậy.

Lúc cô biết được anh là cấp dưới của Thẩm Dịch Quân, biết anh là người đưa cô về nơi địa ngục đó còn quay sang hận anh.

Nếu cô suy nghĩ kĩ hơn về vấn đề gia đình anh và tại sao anh lại làm việc cho Thẩm Dịch Quân thì sẽ hiểu được sớm hơn rồi, làm mất 3 năm nay anh ở bên chăm sóc cô, có lúc còn bị cô nổi điên suýt đâm chết nữa chứ.

Ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh, Kiều Di mang theo sự cắn rứt chìm vào giấc ngủ.

***

Reng reng reng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức một trong hai người đang ngủ say trên giường.

Tiêu Hằng cẩn thận lách người để tránh đánh thức Kiều Di, anh xuống giường, với tay cầm lấy điện thoại trên bàn nhỏ cạnh đầu giường, nhìn tên người gọi, anh nhíu mày liếc nhìn Kiều Di một lúc, chắc chắn rằng cô không tỉnh dậy, anh mới đứng dậy đi ra ngoài ban công.

“Lão đại.”

“Nghe nói dạo này cậu đi du lịch?” Giọng nói nam tính của người đàn ông ở đầu giây bên kia truyền vào tai Tiêu Hằng, hầu kết anh khẽ lên xuống.

“Vâng, dạo trước bận quá, tôi muốn đi để thư giãn đầu óc một chút.”

“…Về sớm đi, tôi thấy cậu đi hơi lâu rồi đấy.”

“Vâng.” Anh cụp mắt nhìn cảnh vật trước sân.

“Cô ấy có gọi cho cậu không?”

Tiêu Hằng cười nhạt nói: “Lão đại biết cô ấy rất hận tôi mà, sao cô ấy có thể liên lạc cho tôi được cơ chứ?”

“Đúng vậy, sao cô ấy có thể gọi cho cậu được chứ.”

Tút tút tút.

Nhìn màn hình dần tối đi, ánh mắt Tiêu Hằng lạnh đi, sắp tới anh phải đưa Kiều Di chuyển đi sang chỗ khác thôi, chỗ này sắp không an toàn nữa rồi…

“Tiêu Hằng! Tiêu Hằng!”

Nghe tiếng gọi hốt hoảng của Kiều Di, anh chạy nhanh vào phòng, bắt lấy tay cô an ủi: “Anh đây! Có chuyện gì?”

“Anh đi đâu vậy?” Giọng cô nghẹn ngào, chắc vừa nãy mơ màng tỉnh lại không thấy anh đâu nên tâm trạng có phần không lo lắng.

“Có cuộc gọi, anh sợ em tỉnh dậy nên ra ban công nghe.”

“Vậy sao?” Cô ngơ ngác hỏi anh.

“Ừm.”

“Tự nhiên em thấy bất an quá, không biết tại sao nữa, vừa nãy là hắn gọi cho anh sao?” Cô mệt mỏi dựa vào vai anh, Tiêu Hằng im lặng, nói thật, trong lòng anh hiện giờ cũng thấy rất bất an giống như Kiều Di vậy, không biết nguyên do là gì nữa.

“Đừng lo, mấy hôm nữa đợi anh sắp xếp xong thì anh đưa em chuyển sang chỗ khác.”

“…Vâng.”

Kiều Di trầm mặc, không nghe thấy câu xác định của anh nhưng cô cũng đã hiểu, chỗ này sắp tới không an toàn nữa rồi, cô có chút không nỡ, 3 năm ở đây là một khoảng thời gian đẹp, có chút nuối tiếc, cũng có chút bất lực.

“Có phải em rất phiền phức hay không?”

“Ừm, nhưng anh nguyện ý chăm sóc một người phiền phức như em.”

“Tại sao?”

“Tại vì người đó là em.”

“Miệng anh càng ngày càng dẻo.” Cô cười lên, xoa dịu đi phần nào sự bất an trong lòng hai người.

***

Bên kia, Thẩm Dịch Quân nhìn chằm vào màn hình điện thoại.

Lục Cảnh nhanh chóng chạy vào biệt thự, cậu điều chỉnh lại hô hấp: “Anh gọi em đến có việc gì vậy?”

“Mấy hôm nữa Tiêu Hằng về, cậu phái người theo dõi cậu ta đi.”

“Sao vậy ạ? Tiêu Hằng cậu ấy có làm chuyện gì sai sao?” Kiềm chế sự lo lắng nổi lên trong lòng, Lục Cảnh nắm chặt hai tay hỏi.

“…Cảm giác cậu ta giống như đang muốn tách ra khỏi Thẩm gia vậy? Cậu không thấy rằng từ sau khi Kiều Di phẫu thuật đến giờ cậu ta rất hay vắng mặt ở các buổi họp nội bộ sao?”

“Có lẽ anh đã suy nghĩ quá nhiều, cậu ấy lúc nào cũng vậy mà, cậu ấy sẽ không bao giờ phản bội chúng ta đâu.”

“Lục Cảnh…” Hắn dừng một chút, ánh mắt sắc bén nhìn cậu: “Tôi bảo cậu làm thì cậu cứ như vậy mà làm, cậu là lão đại, hay tôi là lão đại?”

Biết mình đã phản ứng không đúng, Lục Cảnh cúi đầu nhận lỗi: “Anh là lão đại.”

“Tôi rất tin tưởng hai cậu, cả hai đều là cánh tay phải và trái của tôi, tôi mong rằng hai cậu sẽ không khiến tôi tức giận.”

“Vâng ạ, em đã rõ…”

Lục Cảnh bối rối không biết nên mở lời ra sao, Thẩm Dịch Quân thấy cậu mãi vẫn đứng đó, nhíu mày hỏi: “Có chuyện?”

“Diệp tiểu thư vừa nãy có gọi, cô ấy hỏi tại sao anh không nghe máy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.