Chiếc xe Mercedes sang trọng đậu ngay gần cửa chính công ty K.D.
Nhìn qua cửa kính xe, Kiều Di thấy rõ công ty có một sự biến đổi.
Tuy hào nhoáng, nhưng lại u ám, tội lỗi.
Không biết vì sao Kiều Di lại có cảm giác này.
“Xuống thôi, còn ngẩn ngơ ở đấy.” Thẩm Dịch Quân không biết từ lúc nào đã chìa tay ra trước mặt cô, hắn mặc một bộ vest đen với cà vạt đen.
Từ đầu đến chân đều đen.
Tuy đứng ngược hướng mặt trời, song ánh nắng ấm áp ấy lại không thể làm mờ nổi sát khí trên người hắn.
Kiều Di dù vẫn giận chuyện sáng nay, nhưng cô cũng rất phối hợp đặt bàn tay mình lên bàn tay chai sạn của hắn.
Bước xuống xe, Kiều Di cùng Thẩm Dịch Quân đi vào công ty.
Còn có Lục Cảnh đi phía sau họ.
“Chủ tịch.”
“Buổi sáng tốt lành, chủ tịch.”
“Chủ tịch…chủ tịch.”
Trước những câu chào cung kính của nhân viên, Thẩm Dịch Quân không mảy may quan tâm, hắn vẫn cầm chặt tay cô đi về phía trước.
Còn về phía Kiều Di, khi cảm nhận được những ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, cô điều chỉnh lại khẩu trang.
Do trên danh nghĩa, Bạch Kiều Di đã chết, cô đã chết do một vụ tai nạn xe, lửa cháy đen xác.
Nên sáng nay, sau khi mặc quần áo kín từ đầu đến chân, Kiều Di còn đeo thêm một cái khẩu trang để che đi gương mặt của mình, để nhỡ có gặp người quen thì cũng không dính đến phiền phức.
Thẩm Dịch Quân cũng có nói hắn sẽ giúp cô khôi phục thân phận, nhưng Kiều Di lại thẳng thừng từ chối.
Cô muốn chứ.
Cô muốn sống với cái tên Bạch Kiều Di, muốn sống cuộc đời như trước kia.
Nhưng nếu ‘sống lại’, cô sẽ phải dùng thân phận tiểu thư nhà họ Bạch để đăng kí kết hôn với gia chủ nhà họ Thẩm hiện tại – Thẩm Dịch Quân.
Dù không muốn kết hôn với hắn, nhưng sớm hay muộn cũng sẽ bị Thẩm Dịch Quân ép kết hôn.
Thà dùng một thân phận mới, chứ cô không muốn làm ô uế thân phận con gái của Bạch *Chính Quốc và Vũ Nguyệt Ánh. (*Tên ba mẹ của nữ chính)
Ba người đi vào thang máy vip dành cho những thành viên cấp cao của công ty.
Chắc là Thẩm Dịch Quân đã sai người lắp thêm cái thang máy này.
Cái gì mà thang máy vip dành cho thành viên cấp cao?
Nghe giống phân biệt giai cấp quá.
Thẩm Dịch Quân luôn liếc nhìn cô, thấy cô không hề có phản ứng gì khi nhìn thấy công ty đã phát triển lớn tới mức này, sắc mặt hắn trầm xuống.
Nhưng do có Lục Cảnh ở đây, hắn kiêu ngạo không hỏi cô.
Ting.
Thang máy lên đến tầng 45, tầng cao nhất của công ty K.D, cũng là tầng của văn phòng chủ tịch.
Bước ra khỏi thang máy dát vàng ngột ngạt, Kiều Di chỉ mong có thể đi nhanh một chút để xem căn phòng làm việc của ba mình lúc trước giờ ra sao.
Thẩm Dịch Quân như đang giảm tốc độ bước đi, giống như đang thử sự kiên nhẫn của cô vậy.
Chỉ còn cách 10 bước chân, Kiều Di không kiên nhẫn nổi nữa, cô giựt tay mình ra chạy nhanh mở cửa căn phòng có bảng chữ ‘Phòng Chủ Tịch’.
Hai cô thư kí đang đứng định cúi đầu kính chào, bỗng nhiên có một bóng hình người phụ nữ từ phía sau lưng chủ tịch lao nhanh vun vút tông thẳng vào văn phòng làm việc của chủ tịch.
Hai cô sững sờ được một giây thì nhanh chóng tỉnh táo lại, đang định chạy theo giữ Kiều Di lại thì thấy Thẩm Dịch Quân ra hiệu dừng lại.
Thẩm Dịch Quân chầm chậm mở cửa đi vào trong, để mặc 1 người đàn ông và hai cô thư kí đang nhìn nhau.
“Lục Cảnh, cô ấy là ai thế?”
“Người quen của chủ tịch à?”
Hai cô nàng đến gần Lục Cảnh, vẻ mặt hóng hớt hỏi cậu.
Lục Cảnh chỉ lạnh lùng đáp một câu: “Quen, vợ sắp cưới.”
“…”
“…”
Đối với câu trả lời cộc lốc này của Lục Cảnh, hai cô thư kí không để ý, điều họ để ý là thông tin mà Lục Cảnh nói.
Là vợ sắp cưới ư?!
Oh my god!
Thật không thể tin được!
Một người tàn nhẫn như chủ tịch, mang danh không gần nữ sắc lại tòi ra một cô vợ sắp cưới.
Thế là cả một ngày hôm đấy và những ngày tiếp theo đều là xoay quanh thông tin về vợ sắp cưới của vị chủ tịch lạnh lùng kia.
Nhưng đó là chuyện của những con người ưa ăn dưa hóng hớt.
Còn về bên chỗ Kiều Di và Thẩm Dịch Quân.
Tông thẳng vào phòng làm việc, Kiều Di kinh ngạc phát hiện những đồ dùng hay cách bài trí đều không khác trước là mấy.
Cô đi đến bàn làm việc, trầm mặc cầm bảng tên lên.
Chủ tịch công ty K.D – Thẩm Dịch Quân.
Kiều Di nắm chặt bảng tên làm bằng kim cương trong tay, trong đầu còn tưởng tượng rằng cô dùng cái này đập vào đầu của Thẩm Dịch Quân.
“Đang nghĩ cái gì?” Thẩm Dịch Quân ôm cô từ phía sau, giọng nói trầm khàn như muốn đòi mạng người ta.
“Đang nghĩ về viễn cảnh giết anh.” Cô thẳng thắn nói ra điều mình đang suy nghĩ.
“Em không thể giết chồng tương lai của em được.”
Chắc chắn Thẩm Dịch Quân đang muốn chọc tức cô đây mà.
“…” Kiều Di chọn cách trầm mặc không nói gì thêm, nói chuyện với loại người này thì như *nước đổ lá khoai.
Càng nói thì hắn càng lấn tới.
Im lặng là vàng.
Nhưng Thẩm Dịch Quân dễ gì buông tha cho cô, hắn vươn tay lấy cái bảng tên đặt xuống bàn, nhanh chóng xoay người cô lại đối diện với hắn.
Thẩm Dịch Quân cởi khẩu trang cô đang đeo ra, ép buộc cô làm nụ hôn kiểu Pháp với hắn.
Ban đầu là ôn nhu triền miên, dần dần trở thành phẫn nộ cuồng bạo.
Được một lúc, Thẩm Dịch Quân buông tha đôi môi của Kiều Di, hắn từ từ hôn xuống cổ.
Kiều Di thở dốc: “Đừng ở đây, tối về biệt thự, tôi không muốn làm ô uế nơi này.”
Nhưng Thẩm Dịch Quân không quan tâm lời cô nói.
Đúng lúc Kiều Di đang chuẩn bị lấy cái bảng tên làm bằng kim cương đánh hắn thì có người mở cửa đi vào.
Trên miệng còn tuôn một tràng câu chào: “Buổi sáng vui vẻ, bạn thân yêu của tôi…?!”