Trương Tấn vừa vào đến của đã nhìn thấy một cảnh tượng rất là bỏng mắt.
Anh cứng đờ người ra, cảm nhận được ánh mắt giết người của Thẩm Dịch Quân đang nhìn về phía mình.
Trương Tấn khó xử bật cười ha ha: “Xin lỗi đã quấy rầy hai người, tôi đi ra ngoài, tôi sẽ nhanh chóng đi ra ngoài đây.”
“Đứng lại.”
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Trương Tấn, anh như con robot xoay người đi đến ngồi xuống ghế sofa.
Kiều Di quay người nấp sau lưng Thẩm Dịch Quân để cài lại cúc áo, mặt cô đỏ bừng như trái cà chua.
Vỗ vỗ gương mặt mình để nhằm tỉnh táo lại, Kiều Di giả vờ bình tĩnh đi vào nhà vệ sinh.
Thấy cánh cửa nhà vệ sinh đã đóng lại, Thẩm Dịch Quân mới đi lại ngồi xuống tiếp chuyện Trương Tấn.
“Có chuyện gì mà tới đây?”
“Tôi chỉ tới thăm người bạn thân lâu ngày không gặp mà thôi.”
Vừa nói, Trương Tấn vừa đánh mắt về phía nhà vệ sinh.
“Đừng lo, đã được cách âm.” Thẩm Dịch Quân ưu nhã uống một ngụm trà.
“Lô hàng ở Lào đang gặp chút trục trặc.” Trương Tấn nói nhanh.
“Hửm?”
“Cảnh sát nơi đấy đang triệu tập người điều tra sát sao ở biên giới, một mặt hàng đã chạy trốn được và báo với cảnh sát địa phương, cậu nên cho rút lui tất cả đi, lần này căng lắm đấy.”
“Hai từ rút lui không có trong từ điển của Thẩm Dịch Quân, đừng lo lắng, vật chết thì sao có thể nói được.” Ánh mắt hắn lóe lên tia sắc lạnh.
“…Sớm muộn gì cũng bị điều tra cả đường dây ma túy nữa, cậu làm được không?”
“Cậu nghi ngờ năng lực của tôi sao?”
Ngay lúc Trương Tấn không biết nói gì thêm, cửa phòng vệ sinh mở ra, Kiều Di bình tĩnh đi ra, chỉ là, cô không biết nên ngồi ở đâu.
“Lại đây.”
Kiều Di trầm mặc một lúc rồi đi qua, cô ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dịch Quân.
Mắt nhìn chân, mũi nhìn tim.
“Còn chuyện gì nữa không-”
“Tôi khát.” Bỗng nhiên Kiều Di ngẩng đầu lên cắt ngang cuộc trò chuyện giữ hắn mà Trương Tấn.
“Đây.”
Thẩm Dịch Quân lấy ly trà mà mình uống dở đưa cho cô, Kiều Di nhíu mày ghét bỏ: “Tôi muốn uống trà mà chính tay anh pha.”
Do ở nhà, Thẩm Dịch Quân luôn tự tay pha trà, tự thân xuống bếp để chăm sóc Kiều Di, cho nên khi cô chủ động yêu cầu trà do chính tay hắn pha, Thẩm Dịch Quân bỏ hết hình tượng, vui vẻ đi ra khỏi văn phòng pha trà cho cô.
Đối diện với Trương Tấn đang há hốc mồm kinh ngạc nhìn cô, đôi mắt của Kiều Di trở nên sắc bén.
“Trương Tấn phải không? Đã lâu không gặp.”
Vì là bạn thân duy nhất của Thẩm Dịch Quân nên mấy năm trước Kiều Di cũng đã từng gặp qua.
“Vừa nãy anh nháy mắt với tôi, là có ý gì?”
Trương Tấn nhanh chóng đổi sắc mặt, anh dựa lưng vào sofa, không còn vẻ mặt ngu ngốc khi đứng trước Thẩm Dịch Quân, giờ đây anh như một vị cảnh sát tác phong nghiêm chỉnh.
“Thẩm Dịch Quân đang lợi dung công ty K.D để vận chuyển hàng hóa.”
“Hàng hóa?”
“Là người và ma túy.”
Kiều Di kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Tấn.
Là buôn người và ma tuy?!
“Sao tôi phải tin anh?” Vẻ mặt cô ngờ vực nhìn anh.
“Máy tính ở thư phòng của Thẩm Dịch Quân, trong đó có tất cả dữ liệu mà em cần.”
“Anh là bạn thân của hắn.”
“Không, anh là một sĩ quan cảnh sát, không phải là bạn của Thẩm Dịch Quân. “
“Anh nói với tôi điều này, không sợ Thẩm Dịch Quân biết được sao?”
“Căn phòng này không có máy ghi âm, cũng không có camera, Thẩm Dịch Quân sợ sẽ có người lấy được những đoạn hội thoại và video đó để gây bất lợi cho hắn.”
“Sao lại nói với tôi?”
“…Tại vì…” Trương Tấn cười lên, trong đó có một chút chán ghét với cuộc sống hiện tại: “…nếu cứ sống như bây giờ, sớm muộn gì tôi cũng thành bệnh nhân tâm thần phân liệt.”
Trương Tấn rời đi, khi Thẩm Dịch Quân quay lại, nhìn sắc mặt Kiều Di vẫn bình thường, hắn bưng tách trà đến đặt lên bàn.
“Cậu ta về rồi sao?”
“Ừm.” Kiều Di bưng tách trà nóng hổi lên uống một ngụm nhỏ.
“Cậu ta có nói điều gì kì lạ không?”
“Anh ta chúc phúc tôi và anh sống hạnh phúc đến răng long đầu bạc.” Kiều Di nửa đùa nữa thật nói với hắn.
Không ngờ Thẩm Dịch Quân tin thật.
“Vậy ư? Mồm mép của Trương Tấn càng ngày càng khéo rồi.”
Câu nói của Kiều Di đập tan hết nghi ngờ của Thẩm Dịch Quân dành cho Trương Tấn.
***
Tối về biệt thự, khí lạnh từ khu rừng thổi vào người Thẩm Dịch Quân, nhưng cũng không làm dịu đi sự nóng nực trong người hắn.
“Tôi đi tắm trước, anh cũng đi tắm đi.” Nói rồi, Kiều Di đóng sầm cửa nhà tắm, để lại bóng hình người đàn ông đang đứng bên ngoài.
Thẩm Dịch Quân đành đi ra khỏi phòng ngủ chính rồi đi vào nhà tắm dự phòng ở bên cạnh.
Tắm rửa sạch sẽ xong, dĩ nhiên là sẽ làm tình.
Trên chiếc giường king size, hai con người môi lưỡi triền miên, không khí dần trở nên nóng rực, ướt át.
“Tôi muốn ở trên.”
Đối diện với đôi mắt long lanh ánh nước của Kiều Di, Thẩm Dịch Quân thở dốc nặng nề hơn, hắn thay đổi vị trí của hai người.
Nữ trên nam dưới.