Qua ánh đèn ngủ mờ ảo, bóng người phụ nữ trên tường đang di chuyển lên xuống, cùng với đó là tiếng kêu rên yêu kiều cùng tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông.
Không cần nói cũng biết họ đang làm gì.
Kiều Di chống hai tay lên cơ bụng 6 múi săn chắc.
Đó là thành quả tập luyện mà sáng nào Thẩm Dịch Quân cũng thực hiện.
…Cô nhắm chặt hai mắt, đung đưa người theo nhịp như cách Thẩm Dịch Quân dạy…
Chỉ là sâu quá, làm cho cô thấy hơi khó chịu.
Kiều Di thoải mái, không có nghĩa Thẩm Dịch Quân cũng thoải mái, sức lực của hai người chênh lệch, cho nên lúc làm tình cũng chênh lệch rõ ràng.
Đối với sự di chuyển chậm chạp của Kiều Di, Thẩm Dịch Quân không chịu nổi nữa, hắn ngồi dậy, dùng lực tay với chân ôm cô, tấm lưng hắn dựa vào đầu giường.
Trước hành vi đột ngột này của Thẩm Dịch Quân, vật kia tiến sâu hơn nữa, Kiều Di cũng bất ngờ hét lên một tiếng.
Nhưng lời mắng chửi chưa kịp tuôn ra, Kiều Di đã bị Thẩm Dịch Quân ấn đầu bịt chặt miệng cô bằng chính đôi môi của mình.
Ướt át, kiều diễm, trầm luân.
Tình dục là nơi để con người giải tỏa tâm tình.
Cũng là nơi đề người ta buông bỏ hết những suy nghĩ tiêu cực, buông bỏ chấp niệm, buông bỏ cả chính bản thân mình.
Nhưng khi tỉnh lại, bạn lại phải quay về với thực tế bạn đang đối mặt.
Không thể trốn tránh, cũng không thể chối bỏ.
***
Mấy ngày kế tiếp, hai người hòa thuận hẳn, Thẩm Dịch Quân còn dắt cô đến cục dân chính để đăng kí kết hôn.
Nhìn quyển sổ màu đỏ trên tay.
Vẫn là cái tên Bạch Kiều Di.
Chỉ là giờ thân phận đã khác.
Thân phận mới cũng là Bạch Kiều Di, nhưng là sống ở cô nhi viện từ nhỏ, rồi quen biết với Thẩm gia chủ – Thẩm Dịch Quân, hai người nên duyên sau khi tìm hiểu kín kẽ về đối phương.
Giống như trong tiểu thuyết ngôn tình.
Lọ lem được Hoàng tử để mắt đến, trong một khoảng thời gian tìm hiểu, hai người đến với nhau, sống một cuộc đời hạnh phúc.
Bỗng nhiên một bàn tay giựt lấy quyển sổ trên tay cô.
Không cần đoán cũng biết đó là ai.
“Anh sẽ giữ giúp em.”
A, chắc hắn đang sợ cô hủy cuốn sổ này đây mà.
Sao cô phải làm thế cơ chứ? Lần đăng kí kết hôn này cũng giúp cô một việc lớn.
Sau khi tiễn Thẩm Dịch Quân đi làm.
Kiều Di nhìn theo chiếc xe Mercedes đang dần khuất bóng, cô lập tức thay đổi sắc mặt đi vào trong biệt thự.
Do là giờ cô đã là vợ của Thẩm Dịch Quân nên không có ai dám ngăn cản, bắt chuyện với cô cả.
Điều này cũng giúp cho Kiều Di tiện bề hành động hơn.
Đi đến trước thư phòng của Thẩm Dịch Quân,Kiều Di mở cửa tiến vào, hàng tá sách được đặt trên kệ cao chót vót đập thẳng vào mắt cô khiến cô choáng váng.
Kiều Di đi đến bàn làm việc ngay giữa thư phòng, cô quan sát từng đồ dùng trên bàn.
Bỗng ánh mắt va vào một bức ảnh gia đình 4 người.
Trong ảnh, một nam một nữ chụp ảnh có cùng nhau ôm một bé trai tầm 2 tuổi kháu khỉnh, duy chỉ có một bé trai khác, chắc khoảng 7 – 8 tuổi đang đứng một bên nhìn chằm chằm vào ống kính.
Quái dị!
Cô cầm bức ảnh lên, soi xét một lúc rồi úp xuống mặt bàn.
Kiều Di ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính lên.
Mật khẩu?
Thẩm Dịch Quân còn đặt cả mật khẩu nữa.
Kiều Di cắn răng thử mấy cái mật khẩu mà cô nghĩ ra, nhưng đều không chính xác.
Bỗng nhiên cô nhìn thấy tấm ảnh đang được đặt úp trên bàn có một dòng những con số.
Cô thử đánh hàng số đó vào, không ngờ lại đúng.
Kiều Di vui mừng bấm xem hết những tệp file ổ cứng, càng xem, sắc mặt cô càng trở nên khó coi hơn hẳn.
Không biết xem phải cái gì, sắc mặt cô trở nên trắng bệch không chút huyết sắc.
Ta chỉ có thể nghe thấy những tiếng ái muội từ trong máy tính truyền ra.
Vừa khiến người ta đỏ mặt tía tai, vừa khiến người ta kinh hãi tột cùng.
Tuy bàn tay cầm chuột run lên không ngừng, nước mắt từng giọt rơi xuống, song cô vẫn đủ tỉnh táo để gửi hết file này cho một tài khoản gmail ẩn danh.
Khi đã xong việc, Kiều Di dọn hết những dấu vết cô từng đụng đến rồi nhanh chân đi ra ngoài.
***
Giữa cánh đồng cỏ xanh tươi mát, Kiều Di ngồi trên ghế thưởng thức từng ngụm trà hoa nhài.
Vì khi biết Kiều Di thích những cảnh tượng nên thơ như thế này, Thẩm Dịch Quân đã cho người làm, trang trí một khoảng đất rộng này.
Một người đàn ông khác đi tới ngồi đối diện với Kiều Di.
Nhìn người phụ nữ vẫn bình tĩnh như thường, Trương Tấn cất giọng nói: “Tôi đã xem hết những file mà em đã gửi.”
Kiều Di vẫn tâm lặng như nước mà nhìn về một phía xa xăm.
“Chúng ta có thể không nộp những đoạn video nhạy cảm kia.”
Kiều Di quay đầu nhìn anh, cô nở một nụ cười, nhưng lại khiến anh đau xót không nguôi: “Tôi muốn tất cả tội ác của Thẩm Dịch Quân bị phơi bày, dù phải hủy hoại chính mình, tôi cũng muốn hắn phải sống mục rữa trong tù.”
Thấy Trương Tấn mấp máy môi vẫn còn muốn nói gì đó, Kiều Di vén tóc ra sau tai: “Đừng khuyên tôi nữa, nhạy cảm thì sao? Một chút nhục nhã ấy sao bằng những năm tháng tôi chịu đựng cơ chứ?”
“Anh là một người cảnh sát tốt, Trương Tấn, dù chơi với một người có đời sống đen tối đầy máu tanh như Thẩm Dịch Quân, dù hai bên gia tộc họ Trương và Thẩm có gắn kết lâu đời nhưng anh vẫn giữ vững lập trường của mình.”
“Còn tôi, lập trường của tôi đã bị lung lay một chút rồi.”
“Anh có thể giúp tôi hạ bệ hắn, được không?”
Những giọt nước mắt đang trực chờ trào xuống, nụ cười của cô chua sót, như đang cười vào chính số phận khốn nạn của mình.
Trương Tấn khó khăn gật đầu.
Anh đứng dậy định rời đi.
“Tại sao? Sao anh lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi vậy?”
Từ lần đầu gặp mặt, Trương Tấn đã luôn dùng ánh mắt đó nhìn cô, tưởng là một ánh mắt bình thường, nhưng không phải, sâu trong ánh mắt đó, Kiều Di như nhìn thấy hình bóng của chính mình, như nhìn thấy thứ mà cô rất đỗi quen thuộc.
Là ái mộ.
Trương Tấn nhìn cô, cũng là ánh mắt đó, nhưng lần này rõ ràng hơn: “Vì tôi muốn thấy lại nụ cười năm đó của em.”
Nước mắt Kiều Di rơi xuống, nhưng miệng lại nở nụ cười tươi rói, trong sáng hệt như nụ cười của người con gái năm đó Trương Tấn gặp trong quán bar.
“Anh có thể giúp tôi một việc cuối cùng, được không?”
“Được.”